Chương 31: Bàng hoàng thức tỉnh

3.4K 274 75
                                    

Bóng tối hãi hùng nhen nhóm những tang thương sẵn sàng vùng dậy, Tiêu Chiến rơi vào một giấc mộng kinh hoàng, Nhất Bác toàn thân ướt sũng, bị dòng nước nhấn chìm, càng cuốn càng xa, mặc tiếng anh gào thét trong đêm rồi mất hút....

Bàng hoàng thức tỉnh, trán anh chảy đầy mô hôi dù điều hòa đã được bật theo một chế độ vừa phải.

Tiểu Hi cũng thức dậy, vì tiếng la hoảng hốt của anh....

" Anh Chiến ngủ đi... em luôn ở đây mà"

Nhận ra người bên cạnh không phải chàng trai kia, khiến giấc ngủ của anh càng thêm khó vào, chập chờn và bất an.

Hơn ba giờ sáng tiếng điện thoại vang lên, Tiểu Hi sợ anh lại làm ảnh hưởng đến anh, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng mà nghe.

Một cuộc gọi vội vàng của Hàn Phong mà Tiểu Hi đánh rơi cả chiếc điện thoại đang cầm trên tay.

Sao có thể?

Mới gặp cậu ấy lúc tối cơ mà?

Đầu Tiểu Hi loạn cả lên..

Hàn Phong nhận cuộc gọi từ ba của Nhất Bác, bảo Nhất Bác nhảy cầu tự vẫn tối hôm qua mọi người đang ở cầu tìm người, hỏi Hàn Phong đã xảy ra chuyện gì..

Hàn Phong cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nên gọi Tiểu Hi để xác nhận, hiện tại Hàn Phong Hàn Vận đang chuẩn bị cho chuyến bay gấp nhất từ Tokio đến Bắc Kinh....

Tiêu Chiến uể oải thức giấc liền phát hiện Tiểu Hi trong bộ dáng mất hồn, anh cũng không mấy để tâm, chỉ hướng ra cửa như chờ đợi điều gì, chiếc điện thoại trong tay Tiểu Hi cũng được giữ không rời khỏi cậu...

Mong đợi một chuyện sai lầm nào đấy đang xảy ra.

Nếu Tiêu Chiến đủ tỉnh táo sẽ phát hiện một điều, khóe mắt của Tiểu Hi đã hồng rõ lên trông thấy.

Cây cầu Nhất Bác nhảy hiện tại đã rất đông người, Như Yến sau khi tìm kiếm hơn hai giờ đồng hồ không chút tin tức cũng chịu gọi về báo tin cho nhà họ Vương.

Không khí tang thương một mảnh, Lý Như Yến như người mất hồn, mẹ Vương thì khóc ngất lên ngất xuống, Vương Chiêu đôi mắt đỏ hoe đang đi tới lui mong đợi kì tích từ các nhân viên cứu hộ.

Từ thân cầu đến mặt nước cũng hơn vài chục mét chứ chẳng chơi, đội cứu hộ đã mò tìm người hơn mấy giờ đồng hồ rồi nhưng vẫn bặc vô âm tín....

Hàn Vận Hàn Phong đến ngay khi máy bay đáp xuống, anh là muốn đến tận nơi để xác nhận, tận trong thâm tâm vẫn chưa chịu tin tưởng được việc ấy. Không lý nào Tiêu Chiến như vậy mà Nhất Bác lại tự vẫn. Hàn Phong khuôn mặt lạnh băng không một lời, nhưng Hàn Vận biết anh rất đau lòng, khi đến nơi thấy ba Vương mẹ Vương trong tình cảnh ấy, chút hi vọng nhỏ nhoi trong lòng anh bị đạp đổ tiêu tan một cách không thương xót....

Nhất Bác là đứa em tận tâm can mà Hàn Phong xem trọng..

Là đứa nhỏ rất hiểu chuyện...

Là người thân nhất với Hàn Phong từ trước đến giờ...

Nay lại....

Anh khóc, khóc nấc trong lòng của Hàn Vận.

[BÁC CHIẾN] EM ĐỢI ANH Ở CUỐI ĐAU THƯƠNG  ( HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ