68. Có phải ta không đủ phong tình?

756 43 22
                                    

"A... Tiêu Lăng, đạo lữ của ngươi thật là giống ngươi, không thèm khách khí với ta một chút nào."

"Ta nào có như vậy?"

Tiêu Lăng nhìn thấy Ngọc Đàn bộ dáng lông tóc vô thương, tảng đá trong lòng khẽ buông xuống, bàn tay nắm lấy tay của Chu Anh chặt hơn đôi chút. Tính cách của Chu Anh như vậy, hắn ít nhiều cũng đoán được hai người tất sẽ giao thủ một hồi. Xem ra, đối phương thực sự vì hắn mà kiềm chế được.

"Còn nói? Ngươi đem đến nhiều rắc rối cho ta như vậy, lễ vật lại chả có thứ gì tốt."

Ngọc Đàn nói nói, bất giác nhớ đến lần trước đòi người này hai khối thượng phẩm linh thạch. Kết quả đối phương chỉ đưa hai khối hạ phẩm linh thạch. Hai khối hạ phẩm linh thạch ấy à, đến một giọt trà nàng pha ra cũng mua không nổi.

Tiêu Lăng nghe nàng than phiền liền cười một cái, sau đó lấy ra một cái nhẫn trữ vật ném về phía nàng.

"Lễ vật lần này tuyệt đối sẽ không kém. Tạ ơn ngươi thay ta chăm sóc Lâu Tử với Tiêu Ngưng thời gian vừa qua."

Ngọc Đàn thấy Tiêu Lăng ném cho nàng một cái nhẫn trữ vật, nhất thời sáng mắt lên. Khuôn mặt nghiêm túc lại có loại xem chuyện mình làm nhẹ như phù vân.

"Bằng hữu với nhau, đây là chuyện ta nên làm."

Dứt lời liền nhanh chóng nhìn xem trong nhẫn trữ vật có thứ gì. Nàng thực không nghĩ đến Tiêu Lăng lần này lại hào phóng như vậy, đưa lễ vật lớn như thế.

Nhưng sau khi nhìn xong, vẻ mặt của Ngọc Đàn nhất thời cứng ngắc lại, khóe môi khẽ mím, sau đó nhìn Tiêu Lăng.

"Bên trong không có gì cả?"

"Cái nhẫn trữ vật này là lễ vật. Chất liệu tốt, không gian lại lớn, lẽ nào ngươi không vừa ý sao?"

Tiêu Lăng lại cười, đổi lấy một cái trợn mắt của Ngọc Đàn.

"Biết ngay ngươi không tốt đẹp gì."

Nói thì nói như vậy, Ngọc Đàn vẫn thu nhẫn trữ vật đeo lên ngón tay. Tiêu Lăng nói không sai, cái nhẫn này chất liệu tốt, không gian cũng rất rộng. So với nhẫn của nàng thì tốt hơn không ít. Hơn nữa, tu sĩ nếu có khả năng ai lại chẳng có mấy cái nhẫn trữ vật.

"Ta phải về trước báo lại mọi chuyện cho môn phái, Chu cốc chủ cứ tự nhiên mà lưu lại trà lâu này. Ngày mai, Ngọc đàn sẽ cho người một câu trả lời vừa ý."

"Được."

...

Ngọc Đàn đi rồi, Chu Anh liền không thèm nhìn lấy Lâu Tử một cái mà nắm tay Tiêu Lăng về phòng. Vẻ mặt có chút phụng phịu không vui.

"Cho ngươi."

Tiêu Lăng vừa vào phòng liền lấy ra một cái nhẫn trữ vật hao hao cái ban nãy đưa cho Chu Anh. Chu Anh nhìn cái nhẫn, cũng không định nhận lấy.

"Gì chứ? Sao người lại cho ta một cái giống y hệt Ngọc Đàn?"

"Không thích?"

"Hừ..."

Chu Anh vươn ra hai ngón tay hươ hươ.

"Ít ra cũng phải cho hai cái mới xem như có thành ý..."

"Nha Đầu à..." (Nữ Công, Hoàn Thành)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ