CHƯƠNG 17 :
Lại thêm 3 năm nữa trôi qua, anh 24, còn cậu 18 tuổi.
Tiêu Chiến học thiết kế, vừa ra trường thì tham gia nhóm nhảy X-NINE, nhận được không ít phản hồi tích cực từ công chúng. Anh rất vui, nhưng Nhất Bác thì không thích. Cậu không thích mấy fan nữ cứ suốt ngày lẽo đẽo bám theo anh, càng không thích 1 thành viên trong nhóm tên là Bành Sở Việt. Cậu ta dính Chiến ca như keo dính chuột ấy.
Có lần Nhất Bác hẹn Tiêu Chiến đi ăn, cậu ta cũng bám theo, còn ôm vai bá cổ. Nguyên bữa ăn Bành Sở Việt bị cậu lườm tới không nuốt trôi cơm, nhất là khi đụng vào người Tiêu Chiến. "Ôi kiểu lườm ấy", Bành Sở Việt rợn tóc gáy, "như kiểu muốn giết người không dao".
Không chỉ Nhất Bác, Tiêu tổng cũng không tán thành việc anh dấn thân vào showbiz.
Tiêu Chiến là người kế thừa duy nhất, tập đoàn Tiêu thị sớm muộn cũng sang tên cho anh. Thương trường là chiến trường, khốc liệt, tàn nhẫn và đầy rẫy mưu mô. Tiêu Chiến dù thông minh nhưng vẫn như ngọn đèn trước gió, không tích lũy kinh nghiệm sẽ nhanh chóng bị gió tanh mưa máu dập vùi, kéo theo sự sụp đổ của Tiêu thị - tâm huyết ông dùng cả đời xây dựng.
Ông kịch liệt phản đối, anh mềm mỏng thuyết phục, cuối cùng cũng thành công nhưng kèm theo điều kiện trong năm nay nhất định phải kết hôn. Đối tượng kết hôn không ai khác ngoài Vương Lạc Mẫn. Chuyện này khiến Tiêu Chiến vô cùng phiền não, nhưng không dám tâm sự với ai, nhất là Nhất Bác.
Không hiểu vì sao cứ mỗi lần nghĩ đến thái độ của cậu lúc biết tin anh sắp kết hôn, Tiêu Chiến đều hồi hộp thậm chí có phần sợ hãi. Nhất Bác sẽ nói gì, sẽ ủng hộ hay ngăn cản ? Nghi vấn ấy hằn sâu tới mức hóa thành ác mộng hằng đêm, đeo bám hành hạ tới tận khi anh nhận ra trước tới nay đều là mình si tâm vọng tưởng.
Đó là 1 ngày cuối thu mưa bay lất phất, lá phong nhuộm đỏ rực 1 góc trời. Nhất Bác cùng 1 nữ sinh nắm tay nhau chuyện trò vui vẻ. 1 chiếc lá mắc suối tóc, cậu dịu dàng gỡ xuống, cô gái nọ lập tức e lệ ngượng ngùng.
Sắc lá hanh đỏ mang bi thương u uất, theo mưa bụi ngấm vào da thịt khiến sống mũi Tiêu Chiến cay cay. Nhất Bác trước nay không gần gũi với người khác, gặp ai cũng trưng ra vẻ mặt lạnh tựa băng sương, nay nhìn cô gái kia lại rất mực ôn nhu trìu mến, chỉ có thể là 2 người họ đang hẹn hò.
Tiêu Chiến mỉm cười đau đớn. Đúng vậy, là hẹn hò.
Cậu 18 tuổi rồi, đương nhiên đã biết yêu. Nữ sinh ngưỡng mộ cậu nhiều như vậy, có bạn gái cũng là chuyện sớm muộn. Tiêu Chiến hiểu, nhưng không biết vì sao khi ngày đó đến tim anh lại đau nhói thế này. Không chỉ đau, mà còn là tiếc nuối. Nhưng vì sao lại đau và cớ gì phải tiếc nuối ?
Nước mắt trào mi, Tiêu Chiến bàng hoàng nhận anh yêu cậu mất rồi.
Vì yêu nên khi biết cậu tìm được người thương trái tim liền đau nhói, vì yêu nên nuối tiếc mình chỉ là người đồng tính vốn chẳng xứng cùng cậu sóng vai đi đến cuối cuộc đời.
Tình cảm ấy nảy nở từ khi nào Tiêu Chiến không biết, chỉ biết từ nay không được phép để nó tiếp tục nảy rễ đâm chồi. Cậu có người thương, còn anh gánh trên vai trách nhiệm kế thừa Tiêu thị. Gượng ép chỉ khiến cả 2 khó xử, tốt nhất là buông bỏ trước khi mọi chuyện không thể vãn hồi.
"Nhất Bác, chúc em hạnh phúc"
Tiêu Chiến quay lưng rời bước, 2 hàng nước mắt lã chã tuôn rơi.
"Cắt !"
Đạo diễn hô to, nhân viên của đoàn phim lần lượt rời vị trí. Nhất Bác lập tức buông tay cô gái nọ, trong mắt lại là vẻ cao lãnh ngày thường.
BẠN ĐANG ĐỌC
Không Có Kết Thúc Chỉ Có Bắt Đầu (Bác Chiến fanfic)
Fanfiction"Thanh sơn bất cải Lục thủy trường lưu" A Lệnh sống mãi, hạnh phúc vốn chưa bao giờ kết thúc, chỉ là phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới thực sự bắt đầu... ================================= Thể loại : đam mỹ, hiện đại, Bác Chiến, combo ngọt-ngượ...