Phiên ngoại 4: Hạ Trình

3.6K 179 26
                                    

"Mẹ, mẹ có tin vào luân hồi chuyển kiếp không?"

Tôi đã ngẩng mặt khỏi cuốn sách mình đang nghiền ngẫm, chạy tới bên bàn bếp và níu lấy chiếc tạp dề mẹ đang mang để hỏi một câu như vậy. Chiếm được sự chú ý của mẹ khi bà đang mải mê làm một việc gì khác đối với tôi chưa bao giờ là một việc khó khăn, bởi mẹ luôn luôn dành tất cả sự quan tâm của mình cho tôi – đứa con trai độc nhất lại mang theo khiếm khuyết bẩm sinh của bà.

Đáp lại câu hỏi ấy, mẹ tôi mỉm cười, trầm ngâm vài giây trước khi tắt bếp và quỳ một chân xuống, để mắt bà ngang với mắt tôi, và nhẹ nhàng dùng thủ ngữ (*) trả lời. Bà luôn làm vậy – hạ xuống ngang với tôi khi hai mẹ con cần đối thoại, dường như đó là cách bà thể hiện tình yêu sâu đậm và sự nhẫn nại vô bờ của mình đối với tôi. Và, hiển nhiên rồi, tôi luôn thích điều đó.

"Sao thế, con trai mẹ lại vừa phát hiện được thêm điều gì lý thú sao?"

"Mẹ có biết Hitler không? Người này này?" Tôi giơ cuốn sách ra trước mặt mẹ, hơi kiễng chân để bà có thể nhìn thấy rõ hơn hình ảnh người đàn ông mang tên Adolf Hitler ấy.

"Tất nhiên rồi, con yêu, ai cũng biết Hitler hết. Đó là trùm phát xít Đức khét tiếng trong lịch sử nhân loại. Dù mẹ học hành không nhiều lắm nhưng cũng có thể nhớ được vài điều về ông ta."

"Sao đột nhiên con lại quan tâm đến Hitler vậy? Hôm qua còn nghiên cứu về Napoléon nữa chứ. Lắm lúc con khiến mẹ nghi ngờ về độ tuổi thật của con đấy, Vĩ Kỳ của mẹ ạ! Vẫn biết con thông minh hơn những đứa trẻ khác nhiều, nhưng thế này có phải hơi quá rồi không?"

Mẹ đón lấy cuốn sách trên tay tôi, rồi vươn tay còn lại nhấc bổng tôi lên, bà cong mắt cười, không sử dụng thủ ngữ nữa mà dùng cách nói chuyện bình thường để giao tiếp với tôi. Bà vẫn thường làm vậy khi cả hai tay đang bận làm gì đó. Về phần tôi, hiểu những điều mẹ nói bằng việc đọc khẩu hình cũng không có gì khó khăn, và tôi luôn thích được nhìn thật kỹ cách mà làn môi đẹp duyên dáng của bà nhẹ nhàng chuyển động.

"Con có thật là mới năm tuổi rưỡi không vậy, con trai mẹ? Sao con không đọc cuốn truyện cổ tích mẹ mới mua cho con nhỉ?"

"Con không thích truyện cổ tích đâu, trẻ con lắm!" Tôi xụ mặt, đưa đôi tay ngắn lũn chũn nói với bà bằng thủ ngữ. "Mẹ trả lời con đi, mẹ có tin vào luân hồi không?"

"Mẹ tin. Nhưng luân hồi và Hitler có gì liên quan đến nhau sao, Vĩ Kỳ?"

Mẹ ôm tôi ra khỏi căn bếp đượm mùi đồ ăn đang đun, tiến đến phòng khách nhỏ hẹp – nơi tôi rải la liệt đủ loại sách lịch sử, thiên văn, khoa học... - những thứ "xa xỉ phẩm" vẫn luôn ngốn của mẹ tôi đến một phần ba tháng lương eo hẹp.

Mẹ đặt tôi xuống chiếc tràng kỷ cũ kỹ có lớp bọc da đã bong tróc, rồi ngồi ngay ngắn đối diện tôi. Động thái này chính là bày tỏ ý muốn được nghe tôi giải thích những quan điểm vừa bác học vừa hoang đường mà tôi thường xuyên đưa ra.

Lắng nghe một đứa bé năm tuổi rưỡi "nói hươu nói vượn" bằng thủ ngữ, về những điều mang đậm tính hàn lâm học thuật, đối với người khác có lẽ là chuyện khiên cưỡng và khó khăn, thậm chí có phần kỳ cục, nhưng mẹ tôi thì ngược lại, bà luôn coi đó là thú vui mà những người mẹ bình thường không thể có.

Cấm mày nói yêu tao! [Hạ Thiên x Mạc Quan Sơn (19 days)] - HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ