Trong cơn bão cát, chiếc xe lao đi. Đến khi ra khỏi sa mạc, tốc độ xe mới giảm lại. Jongin liếc nhìn qua Jennie trên mặt cô vẫn còn một tầng ửng đỏ. Jongin lảng sang chuyện khác: “Tại sao máy bay lại hạ cánh khẩn cấp?”
“Động cơ không hoạt động.”
“Cả bốn đều không hoạt động luôn sao?”
“Đúng vậy.”
Jongin lắp bắp kinh hãi: “Cả bốn cái đều không hoạt động cùng một lúc rất hiếm khi nào xảy ra.”
“Còn nữa, lúc hạ cánh khẩn cấp sao lại là cô lái?”
Jennie dựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nghịch lấy tóc mai, lười biếng nói: “Cơ trưởng Kang mới đến nên kĩ thuật không tốt bằng tôi chứ sao.”
Jongin suy nghĩ một chút, nói: “Trong ấn tượng của tôi, cô ấy bay không tệ. Còn nhận được rất nhiều huy chương của học viện Canada.”
Jennie liếc mắt nhưng về phía Jongin, giọng điệu kì quái: “Thật sao? Vậy chắc do tôi không nhìn thấy được tài năng của cô ấy?”
Anh khẽ nhìn sang Jennie nói không giấu diếm: “Sau khi tốt nghiệp, cô ấy chưa từng phạm phải sai lầm ở bất kì nhiệm vụ nào.”
“Vậy thì lần này cô ấy đã phạm phải sai lầm rất lớn.” Cô nhanh chóng trầm mặt.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Đầu tiên chỉ có hai động cơ không hoạt động, tôi đã đưa ra đề nghị hạ cánh tạm thời ở Jordan, nhưng cô ấy vẫn ngang bướng, bác bỏ ý kiến của tôi, bảo hai động cơ còn lại vẫn hoạt động rất tốt.”
Jongin nhíu chân này, tại sao Kang Mira lại làm như thế? Jennie lại lên tiếng: “Sau đó, bắt đầu có thêm hai động cơ nữa gặp trục trặc, không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ cánh khẩn cấp. Tôi không biết lí do tại sao cái người mà trong mắt anh luôn cho rằng không bao giờ phạm phải sai lầm ấy, lại có thể lái như thế? Nhưng tôi không muốn chết trên tay cô ấy, nên đã ngồi vào ghế lái.”
Mọi chuyện là như thế, Jennie hoàn toàn có vấn đề. Nhưng vẫn thoạt may, bọn họ vẫn hai cánh thành công. Jongin hít sâu một hơi. Xe đã vào đến thành phố, người ngày một đông, nên vì thế xe phải giảm tốc độ: “Đặt phòng trước chưa?”
“Chưa, tôi không thường xuyên bay đi Cairo, không quen đường quen xá, nên vẫn chưa tìm được khách sạn nào tốt.” Cô nhìn anh: “Anh ở đâu, tôi ở đó.”
Jongin lái xe đến khách sạn nơi cả tổ bay bọn họ ở. Khách sạn không còn phòng. Chủ khách sạn nói những căn phòng kia vừa mới có người mua, là một đoàn người Hàn Quốc. Jennie không ngại có hay không có phòng, thậm chí cô còn cảm thấy không có căn phòng nào tốt. Cô nhìn Jongin cười nói: “Vậy thì tôi đến chỗ anh, ở phòng anh.”
“Có lẽ chút nữa sẽ có người trả phòng, thì sẽ có phòng cho cô thôi.”
“Cơ trưởng Kim.”
Tiếng kêu mừng rỡ từ bên ngoài vọng đến. Cô qua đầu nhìn lại, là tiếng viên trưởng! Bên cạnh còn có Kang Mira cùng với cơ phó và các tiếp viên khác. Jennie lập tức biết được tổ bay của Minjun cũng ở tại khách sạn này. Đội cứu hộ sau khi cứu bọn họ ra cũng không hỏi thăm hay điều tra gì sao? Sao lại nhanh đến vậy mà đã vào được thành phố rồi?
BẠN ĐANG ĐỌC
"JENKAI" Cơ trưởng Kim, em thích anh
FanfictionNếu muốn lên máy bay đã đặt vé do Kim Jongin cầm lái, Kim Jennie chỉ cần làm thủ tục đăng ký sân bay. Vậy cho hỏi, cơ trưởng Kim này, cô muốn đặt chỗ trong trái tim anh thì nên thế nào? Làm thủ tục đăng ký... kết hôn được không?