13. Kẻ đỡ đầu

467 65 8
                                    

Na Yuta ngồi bên giường, thẫn thờ nhìn mặt trời lặn.

Lee Taeyong ngủ rồi, ngủ sau cơn co giật vẫn bất chợt tìm đến. Nakamoto chẳng còn cách nào khác ngoài tiêm một chút máu cho anh, giữ anh không cắn phải lưỡi hoặc tự làm đau chính mình. Mặt trời khuất bóng, hắn lại nhìn sườn mặt Taeyong vẫn gầy gò không thể đầy lên. Rón rén chạm đầu ngón tay hơi có vết chai mà khi nãy Lee Taeyong đương đau đớn, hắn ôm lấy anh chẳng chút ngại ngần. Hiện tại thân ái say giấc, hắn chẳng dám đánh động bình yên này của anh.

Hắn sợ sẽ làm anh đau.

Nhưng Yuta muốn chạm vào anh, muốn nói anh nghe hắn yêu anh, hắn đã chờ anh rất rất lâu rồi.

Và cả xin lỗi.

Dù hắn đã nói nhưng vẫn muốn lặp đi lặp lại. Dùng cả đời bất tử của hắn chân thành xin lỗi bé nhỏ mãi vì hắn đớn đau.

Tay nhẹ nhàng nắm lấy tay, Na Yuta gục đầu xuống bên giường.

"Taeyong à."

"Nếu tử giới chịu chứa tôi thì tốt rồi."

Mark Lee ngồi trên sofa, nghe tiếng động liền quay đầu. Lee Haechan đứng dựa cửa phòng ngủ từ nãy, thấy Yuta cũng thở đều rồi mới rời đi.

Em nhìn Mark Lee, mắt long lanh buồn bã. Và thề có cả đời dài đằng đẵng của mình, Mark mong em đừng vì bất cứ ai mà âu sầu khổ não, y có thể làm tất cả chỉ mong em vui.

"Em nghĩ em sẽ liên lạc với họ."

Mark Lee mở to mắt.

"Một mình Yuta không thể đương đầu với đám oan hồn anh nói, đúng chứ?"

-

Lee Taeyong dần khỏe hơn, anh cũng muốn về nhà thăm bố mẹ ít ngày. Chuyển ra ngoài vì sợ ông bà lo nhưng cũng không thể không về. Trái với sự bình tĩnh của Lee Taeyong, Nakamoto hệt như bảo mẫu của anh. Hắn sốt ruột với mọi thứ, dặn mang cái nọ, chạy đi lấy cái kia, dần dà từ một balo chuyển thành ba cái. Ba cái còn là Lee Haechan tiện chân chạy qua chơi thấy nhiều nên cản lại, chứ đúng ra là năm.

Lee Haechan kê thêm thuốc an thần và một ít huyết thanh chiết từ máu Na Yuta. Bé ngoan cẩn thận đóng vào ống thuốc, dán nhãn ghi tên đầy đủ. Còn không quên dặn đi dặn lại Lee Taeyong. Dặn nhiệt tình, dặn quên mình, suýt chút nữa vì hăng say mà mắng Na Yuta loảng xoảng trong bếp làm ồn.

Mặc dù đã chuẩn bị bao nhiêu thứ như vậy, Lee Taeyong thừa biết Nakamoto vẫn lắng lo.

Nhìn cái mặt cứng đơ kia là rõ.

Phải thôi. Nào dám chắc số thuốc và huyết thanh Lee Haechan lấy duy trì được trạng thái này trong bao lâu. Lee Taeyong chắc mẩm mình nên về khoảng ba đến bốn ngày rồi quay lại đây. Ít ra thì ở đây sẽ không ai bị bất ngờ, phát hoảng lên nếu thấy anh tự nhiên sụp xuống run rẩy, cũng sẽ có cách khiến Lee Taeyong có thể ngủ ngon.

Còn có Na Yuta, với bề bộn những khó xử và xúc cảm đau lòng nhưng quyến luyến rất lạ.

Lee Taeyong vừa được Haechan tiêm cho, phải giữ miếng bông ngay cánh tay mình. Anh nhìn đường vein hơi run lên, nó đang rung động khe khẽ vì phải tiếp nhận thứ máu không thuộc về mình.

BLOODNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ