60

624 27 0
                                        

- Xán Liệt à ! Dậy ăn chút gì đó rồi hẳn đến công ty

- Ưmm...để anh ngủ thêm một tí

- Vậy...em xuống chuẩn bị cho anh một chút đồ ăn sáng

- Ừm

Nhìn Phác Xán Liệt uể oải, cậu có chút xót. Hắn vừa hồi sức lại chưa lâu mà đêm nào cũng cắm đầu vào công việc đến sáng, cậu có khuyên thế nào cũng chẳng chịu nghe. Thật là !

Tiếng * lạch cạch * từ lo vi sóng đang hâm nóng đồ ăn đột nhiên phát ra khiến Bạch Hiền khá hoang mang. Rõ ràng bình thường nó chẳng kêu như vậy. Cậu rút dây điện, mở cửa lò vi sóng cho tay vào kéo dĩa thức ăn ra

- Shhh !!

Cậu bị nóng liền rút tay ra khỏi dĩa khiến nó rơi xuống đất. Bạch Hiền nhìn ngón tay vì bị bỏng mà sưng đỏ không hiểu sao lại có chút bực mình. Thở dài một cái, cúi xuống gom những mảnh vỡ

- Này !!!

Phác Xán Liệt vừa nghe tiếng đổ vỡ đã giật mình chạy xuống. Nhìn thấy cậu nhặt những mảnh vỡ mà trong lòng như lửa đốt. Hắn tiến đến kéo cậu lên

- Em làm gì vậy ?

- Em....em nhặt mảnh vỡ

- Lỡ như đứt tay thì sao ? Em thật là...

Đẩy Bạch Hiền sang một bên, hắn khom người giúp cậu thu dọn. Bạch Hiền chỉ biết ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn hắn dọn dẹp

Phác Xán Liệt thu dọn xong, còn kĩ càng dùng chổi quét qua vài lần nữa. Hắn sợ mảnh vỡ nhỏ không thu được hết, cậu đi lại sẽ bị ghim vào chân

- Xin lỗi, làm hỏng giấc ngủ của anh rồi

- Đồ ngốc ! Giấc ngủ của anh quan trọng bằng em sao ?

Hắn gõ nhẹ lên trán cậu. Kéo Bạch Hiền ra phòng khách, để cậu ngồi lên đùi mình. Một tay đặt ở eo cậu, tay còn lại vuốt mái tóc có chút rối của cậu

- Làm sao để vỡ như vậy ?

- Lò vi sóng hình như bị hư. Em kiểm tra một chút

- Cũng không chịu mang bao tay hay dùng đồ nhấc bếp, để bỏng như vậy

Hắn dùng tay mình nắm lấy tay bị bỏng của cậu nhẹ nhàng xoa xoa. Cũng may là không nặng nhưng hắn nghĩ vẫn phải nên sứt thuốc thôi

- Còn nữa, những việc kiểm tra đồ điện như vậy trong nhà cứ nói anh. Em không nên tự mình làm

- Ừm, em biết rồi

- Thay đồ đi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn

- Anh không đến công ty sao ?

- Đến. Một lát em cùng anh đến

- Em sao ?

- Ừ

- Như vậy...có tiện không ?

Người ta sẽ không nói ra nói vào chứ ? Cậu sợ người khác soi mói sẽ khiến hắn khó chịu

- Có gì không tiện. Cứ quyết vậy đi. Mau lên phòng thay đồ
.
.
.
.
.
- Xán Liệt, sao tự nhiên lại dẫn em đi ăn món Hàn Quốc ?

[ CHANBAEK ] Chúng TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ