Chương 109: Ma Triều Đột Kích

2.5K 281 26
                                    

---•---

Tay Tống Thanh Thời không rời bút, viết suốt ba canh giờ, cuối cùng cũng hoàn thành bước đầu sửa sang lại tư liệu, phát hiện bầu trời đã lộ ra bụng cá trắng.

Việt Vô Hoan tri kỷ đưa cho y một ly linh trà.

Y nhận lấy linh trà, còn muốn nói về chuyện khí vận của vai chính trên người Vũ Văn Ngọc, tuy rằng y cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng vẫn luôn để ý đến, y cảm thấy Vũ Văn Ngọc không giống như nhân vật cần được cứu vớt, dáng người đĩnh bạt, tướng mạo anh tuấn, thiên phú xuất chúng, gia đình hạnh phúc, tính cách vô cùng đơn thuần, chỉ cần dăm ba câu của Tống Cẩm Thành là đã bị lừa đến xoay vòng, có thế nào cũng không nhìn ra sẽ xuất hiện bi kịch ở đâu...

Tống Thanh Thời lăn lộn trong pháp trận của Mặc Uyên đến nỗi tinh thần mệt nhọc nghiêm trọng, ngủ một giấc vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục lại được, còn thức suốt một đêm, hiện giờ có hơi mệt mỏi.

Việt Vô Hoan nhìn mà đau lòng, khuyên y nghỉ ngơi, sau đó lấy đủ loại đồ ngọt từ túi giới tử ra, lần lượt đút cho y.

Tống Thanh Thời ngọt ngào ăn điểm tâm, bỗng nhiên, đến bây giờ mới phát hiện sau khi nam nhân nhà mình lộ ra nguyên thân, không chỉ cao lớn, mà càng xinh đẹp hơn thì phải? Eo là eo, chân là chân, thật là đẹp mắt...

Vào lúc cho y hồi tưởng ký ức, Việt Vô Hoan sợ trong lòng y có gánh nặng, nói rằng hai người đã từng làm chuyện vui sướng. Trong pháp trận của Mặc Uyên, sau khi bọn họ kết đạo lữ, y sắp bị những chuyện này làm cho no đến độ muốn lật bụng. Dựa theo lời Việt Vô Hoan miêu tả, lúc ấy hắn bám vào người của Mặc Uyên, nên cũng có thể hưởng thụ được, rất là vui sướng, có lẽ là Mặc Uyên sợ tương lai mình ghen tuông hỏng việc, nên mới cố ý an bày phúc lợi này.

Vậy nên, hai người cũng xem như là một đôi vợ chồng già, quen tay hay việc, càng không cần phải thẹn thùng nữa.

Tống Thanh Thời nhanh chóng ngồi dậy, bước qua.

Việt Vô Hoan đã hiểu tâm tư của y, khẽ mỉm cười, đặt điểm tâm xuống, dựa vào trên trường kỷ, bày ra tư thái mặc y muốn làm gì thì làm, sau đó nhẹ nhàng liếc mắt, mắt phượng mang theo tình ý, lông mi khẽ rung, giống như có một cái móc câu ở trong lòng, khiến tâm phải ngứa ngáy: "Lại đây."

Tống Thanh Thời bị mỹ nhân nhà mình mê đến độ đầu óc choáng váng, bất chấp chênh lệch tu vi giữa hai người, bước đến bên trường kỷ, ngồi khóa lên người hắn, lớn mật vươn bàn tay tội ác chạm vào gương mặt xinh đẹp kia, sau đó cúi người khẽ liếm hương vị vừa ngọt vừa mềm ở trên môi, cực kỳ thỏa mãn, y tiếp tục tiến sâu vào, từ từ nhấm nháp. Mỹ nhân ở trong lòng ngực của y, vừa ôn nhu lại vừa thuận theo, đôi khi còn phát ra vài tiếng trầm thấp sung sướng, cổ vũ y tiếp tục hôn...

Cho đến khi, dây đằng màu đỏ im lặng phủ kín toàn bộ căn phòng, chui vào pháp bào, quấn lấy tay chân và eo của y.

Lúc Tống Thanh Thời phát hiện ra mình không thể cử động thì có hơi ngây ngốc.

Y cảm thấy trình tự này không quá giống trong trận pháp của Mặc Uyên, Việt Vô Hoan cũng không nói rõ với y là phải làm như thế nào ở thế giới này, y nghĩ... Năm đó y là đại lão Nguyên Anh, Việt Vô Hoan là tu sĩ Trúc Cơ, chắc là không đến mức chơi quá trớn hơn cả thời kỳ kiếm tu đi? Y nhìn ánh mắt ngày càng tham lam của mỹ nhân cùng với hơi thở khủng bố phát ra, cảm thấy mình thật giống một con thỏ mập bị sắc đẹp làm mờ mắt, rơi vào bẫy rập, sắp bị chiên nướng nấu hấp, có phải là y nên làm rõ ký ức rồi mới xuống tay hay không?

[ĐM-Edit] Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai ÁcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ