Chương 11: Tố Chất Tâm Lý

7.2K 907 33
                                    

---•---

"Ta không hốt hoảng, ngươi nói đi."

Tố chất tâm lý của Việt Vô Hoan tốt hơn nhiều so với các tân sinh, hắn đi qua căn phòng dính đầy máu thịt, bước tới, đặt bữa tối xuống, sau đó khẽ nhíu mày, vươn tay lau đi vụn bánh bên khóe miệng y. Gần đây hắn có thói quen dùng cơm với tôn chủ, khi ngửi được hơi thở sạch sẽ kia, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều.

Tống Thanh Thời quan sát hồi lâu, thấy hắn không có khuynh hướng hoảng sợ, bèn lặng lẽ kéo cái chậu về chỗ cũ, thầm xác định rằng Việt Vô Hoan đúng là một hạt giống y học tốt, thông minh, lý trí, bình tĩnh, khéo léo, không sợ máu, hắn có tất cả những tố chất để trở thành một bác sĩ ngoại khoa ưu tú, nếu như đặt ở địa cầu, chắc chắn các giáo sư tiến sĩ trong học viện sẽ đánh nhau vì tranh giành hắn làm nghiên cứu sinh.

Nghĩ vậy y bỗng ngẫu hứng giảng một khóa lý luận về giải phẫu, trần thuật tầm quan trọng của giải phẫu đối với y học, sự cống hiến của thi thể đối với nhân loại.

Việt Vô Hoan học rất nghiêm túc, còn chủ động quan sát thi thể và hình dạng của nội tạng.

Hắn cảm thấy Tống Thanh Thời lo lắng có hơi buồn cười, trong đám khách nhân của Kim Phượng sơn trang thường có tu sĩ ham mê ngược đãi, số nô lệ bị đánh chết nâng ra ngoài là không tài nào đếm được, hắn cũng từng chết đi sống lại rất nhiều lần ở trong tay những tên tu sĩ này, bị hủy hoại đến nỗi thương tích đầy mình, nếu không có thể chất hệ mộc và sức khôi phục mạnh mẽ, có lẽ đã sớm giải thoát rồi.

Thi thể thì có là gì? Cùng lắm chỉ là một khối thịt mà thôi.

Từ lần đầu tiên bị bắt nằm dưới hầu hạ, thứ hắn sợ hãi chỉ có người sống.

Việt Vô Hoan nhìn kỹ từng khối thi thể, âm thầm cảm thán, bỗng nhiên, hắn dừng bước, nhìn chằm chằm một khối thi thể nam cao lớn ở trong góc, trong đầu hiện ra quá khứ không muốn nhớ lại, hắn hơi hoảng loạn, bỗng nhiên nhận ra điều gì, trong đôi mắt xinh đẹp là ác ý ngập trời, khóe miệng dần dần câu ra một độ cung.

Hắn chậm rãi xoay người, thu thần sắc lại, ôn nhu thỉnh cầu: "Tôn chủ, ta có thể giải phẫu khối thi thể này được không?"

Tống Thanh Thời đang ăn bữa tối tình yêu do tiểu thiên sứ mang đến, khi nghe thấy lời này thì có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Y nghĩ, dù sao nơi này không phải là học viện y học ở thế giới cũ, giải phẫu cũng không cần nhiều quy tắc như vậy, nếu Việt Vô Hoan có lòng hiếu học, y phải ủng hộ hết mình mới được.

Vì thế, y tìm một chiếc áo dài liền mũ, để Việt Vô Hoan mặc vào, sau đó bảo hắn rửa tay sát khuẩn, rồi mang khẩu trang và đeo bao tay.

Việt Vô Hoan bất an sờ bao tay, khó hiểu hỏi: "Vì sao phải mang những thứ này?"

"Để phòng ngừa nhiễm phải bệnh khuẩn," Tống Thanh Thời dặn dò, "Nơi này không có Formalin, cũng không có dung dịch sát trùng nào đáng tin cậy, thi thể được bảo tồn bằng trận pháp linh thạch, trong đó không ít thi thể chết không được rõ ràng, thậm chí mấy khối thi thở dơ bẩn cũng bị bỏ vào, ta không yên tâm, trước khi tiến hành thí nghiệm giải phẫu ngươi phải làm quen với việc sát khuẩn."

[ĐM-Edit] Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai ÁcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ