Hiền Hòa sau khi có một buổi nói chuyện vô cùng nghiêm túc với Điềm Tâm đã đến Ngự hoa viên để gặp mặt Hoa Luân, người đang ngồi ở bàn trà đánh cờ một mình. Chàng đã ngồi đợi nàng tiểu thư được vài canh giờ, mong rằng nàng sẽ mang chút tin tốt về hai người bạn của họ nhưng đáp lại vẻ mặt đầy mong mỏi của Hoa Luân chỉ là cái lắc đầu.- Em không thể hiểu được suy nghĩ của Điềm Tâm, cậu ấy cứ như thế thì sẽ hối hận cả đời... -
- Không ai hiểu được suy nghĩ của Điềm Tâm Công Chúa đâu Hiền Hòa. – chàng cười – Trừ phi nàng là Bạch Mễ Phạn cao siêu đi guốc trong bụng cậu ấy. –
- Hoa Luân, em không đùa đâu. Ngày mai cậu ấy sẽ rời kinh thành mà giữa hai người chẳng có tiến triển gì cả. –
Hoa Luân ngừng phe phẩy cây quạt, gật đầu đồng tình với nàng. Chàng đã nghĩ rằng Điềm Tâm sẽ bỏ qua sự chấp nhất của mình mà mở lòng với Bạch Mễ Phạn nhưng càng về dài, tình hình giữa hai người càng trở nên khó khăn. Nấm Hương cùng Hiền Hòa khuyên nhũ thế nào đi chăng nữa thì Điềm Tâm vẫn giữ thái độ im lặng không chịu phối hợp, làm cho mọi người ai cũng phải thở dài ngao ngán. Nấm Rơm và chàng dùng đủ mọi cách để động viên bạn mình nhưng anh chỉ trao cho họ nụ cười buồn và chẳng nói thêm gì nữa.
- Điềm Tâm là mẫu người khi đã mất rồi mới biết giá trị của nó. –
- Sao cơ? –
- Nàng cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên đi. Khi Điềm Tâm đã hối hận rồi thì cậu ấy tự có cách sửa chữa, còn bây giờ có nói nhiều cách mấy thì cậu ấy cũng bướng bỉnh chẳng chịu nghe đâu. –
- Nhưng mà... -
Hoa Luân lắc đầu vỗ nhẹ vào vai nàng, đến giờ phút này thì đã là chuyện riêng giữa Bạch Mễ Phạn và Điềm Tâm Công Chúa, người ngoài có lên tiếng cũng chẳng giúp ích được gì. Chàng hiện giờ đã hiểu vì sao Hoàng Thượng không chút do dự đồng ý để anh trở về biên cương. Người là muốn dạy cho con gái mình bài học về việc phải trân trọng mọi thứ, mọi người xung quanh mình. Và khi cô đã nhận ra được Bạch Mễ Phạn quan trọng ra sao thì chỉ cần một cái búng tay của Hoàng Thượng thì có thể đưa anh trở về kinh thành ngay lập tức.
- Nàng lo nghĩ quá nhiều rồi, Hiền Hòa. Hoàng Thượng thương ngọc nữ của mình đến thế, chắc chắn sẽ không để cậu ấy vuột mất Bạch Mễ Phạn dễ dàng vậy đâu. –
- Em mong là thế... -
Nàng thở dài, trong lòng vẫn không ngừng lo lắng cho hai người bạn của mình. Ngồi dưới mái hiên của Ngự hoa viên, thưởng thức làn gió mát lạnh thổi phà vào người cho đến khi Bông Tuyết từ xa bay lại và đáp xuống bàn trà. Cả hai người nhìn con chim bồ câu nhỏ đang múa may trước mặt họ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Bông Tuyết, em đói bụng chăng? –
- Hay là nó muốn uống nước? –
Con chim nhỏ vẫn khua cánh, cố gắng giải thích điều gì đó nhưng đối với Hiền Hòa và Hoa Luân thì chỉ là những hành động đáng yêu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Điềm Tâm Công Chúa
FanfictionĐiềm Tâm và các bạn đã tốt nghiệp thượng thư phòng, ngày mọi người chia tay, họ đã hứa với nhau rằng ngày sinh nhật thứ 18 của Điềm Tâm sẽ là ngày tái ngộ. Thời gian trôi qua nhanh chóng, thời điểm lời hứa kia được thực hiện đã đến, qua bao nhiêu n...