Chương 5

730 39 1
                                    


Điềm Tâm lần thứ hai mở mắt, vẫn phát hiện mình ở trong phòng ngủ.

- Sao mà cái tình huống này quen quá vậy? – cô nhìn quanh để tìm một ai đó nhưng chẳng có ma nào cả, Tiểu Mi thì vẫn cuộn tròn dưới chân cô mà đánh một giấc thật đã – Tiểu Mi, em càng lúc càng lười biếng đấy! –

Nói rồi, Điềm Tâm rời khỏi giường và tiến đến nhìn bộ dạng mình trong gương, đoán rằng Hiền Hòa hoặc Nấm Hương đã thay quần áo giúp mình. Ngồi xuống ghế và lấy lược ra chải tóc, cô chợt nhớ đến sự kiện lúc sáng, khi cô gặp lại Bạch Mễ Phạn.

- Nam nhân anh tuấn đó là Bạch Mễ Phạn thật sao...?- Điềm Tâm tự nhủ rồi lại đánh vào mặt mình – K-không được nào Điềm Tâm, đó là bạn, là bạn... -

Nhưng dù có nói thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể ngăn trái tim đang đập rất nhanh trong lòng ngực của mình. Bạch Mễ Phạn thật sự đã trở thành một chàng trai khôi ngô, tuấn tú rồi, chưa kể đến thân hình khỏe mạnh sau bao năm luyện võ nữa. Chỉ cần nghĩ đến nó thôi thì mặt cô đã đỏ ửng lên cả rồi, nếu nói về sự thay đổi, cô dám cá chắc rằng Bạch Mễ Phạn chính là người có sự thay đổi ngoạn mục nhất trong nhóm bạn của mình.

Khuôn mặt điển trai với đôi mắt sáng tinh anh, bờ vai ngang rộng, lại còn rất cao nữa chứ, cỡ nào cũng phải hơn cô một cái đầu. Thần thái lại còn rất sắc sảo, đậm nét trượng phu và còn giọng nói ấy nữa, cái chất giọng trầm ấm ấy thật sự mê hoặc cô. Mà hình như so với 7 năm trước, Bạch Mễ Phạn còn ít nói hơn nữa? Là bản tính điềm tĩnh, ít nói hay là vẫn còn ngại khi gặp lại bạn mình nhỉ?

- M-mà tự nhiên mình lại nghĩ về cậu ấy nhiều đến vậy là sao chứ? –

- Công Chúa, người ta gọi đó là đang tương tư đấy! –

- Oái, Tiểu Mi, em thức dậy khi nào vậy? –

- Từ lúc chị lầm bầm mãi cái tên "Bạch Mễ Phạn" ấy. –

Con mèo trăng mập ú của Điềm Tâm leo lên bàn, nhìn Công Chúa lúng túng cầm chiếc lược để chải tóc rồi nó lại thở dài. Là Công Chúa ngây thơ không biết chuyện hay là cố tình tránh né? Ngay cả nó còn đoán đúng được cái tâm tư của cô mà.

- T-tiểu Mi, em nói lạ, sao chị lại đi tương tư Bạch Mễ Phạn chứ? –

- Làm sao em biết được, thường thì người ta gọi tình trạng của chị là "đang tương tư ai đó" mà, hay nói cho có văn phong phương Tây là đang vướng phải tình yêu sét đánh. –

- Tiểu Mi, em nói bậy quá đi. B-Bạch Mễ Phạn là một người bạn, một người bạn! –

- Em không biết, em nãy giờ nghe được chị nói rằng bạn của chị rất anh tuấn và mê hoặc chị thôi. –

ĐIềm Tâm cứng họng, cô không nghĩ rằng mình đã nói lớn suy nghĩ của mình như thế . Cũng may là chỉ có Tiểu Mi trong phòng, nếu không thì đã phải tìm chỗ để trốn rồi. Cô thừa nhận rằng mình có chút rung động khi vừa gặp Bạch Mễ Phạn nhưng nó chắc là không đến nỗi đâu nhỉ? Chỉ là một phút yếu lòng thôi, rồi sẽ hết nhanh mà...

Điềm Tâm Công ChúaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ