Thẩm Thất là hoàn toàn hiểu ý của Thẩm Trọng Hoa, Thẩm Trọng Hoa bắt nàng bồi hắn lên phố xem rước đèn, nàng liền cho rằng là làm nàng âm thầm bảo hộ hắn.
Bởi vậy, khi Thẩm Trọng Hoa ghé lại quầy hàng bên đường bày bán hoa cùng thú bông, chọn một con tiểu trư tròn vo béo ú, thời điểm chuẩn bị đưa cho Thẩm Thất, lúc này mới phát hiện Thẩm Thất cũng không có ở sau lưng.
Tìm không thấy Thẩm Thất, Thẩm Trọng Hoa có chút luống cuống, hắn sợ hãi việc trọng sinh trở lại chỉ là một giấc mộng, hắn sợ hãi chính mình giống như kiếp trước, quay đầu lại, sau lưng không còn có Thẩm Thất ở cạnh hắn.
"Thất Thất......" Thẩm Trọng Hoa xuyên qua đám đông chen chúc, cực lực tìm kiếm một bóng dáng gầy yếu nhỏ bé.
Hắn gọi tên nàng, gọi đến điên cuồng, hoảng loạn mang theo tiếng khóc nức nở khàn khàn.
Thẳng đến hắn nghe được một đạo trong trẻo giọng trẻ con lớn tiếng nói: "Nương! Tỷ tỷ này sẽ leo cây nga!"
Thẩm Trọng Hoa đẩy ra đám người, theo tiếng nói đi qua, liền nhìn thấy Thẩm Thất dẫn theo làn váy, xấu hổ ngồi xổm trên cây.
Thẩm Thất thấy Thẩm Trọng Hoa, trên mặt có chút hồng, có chút ngượng ngùng nói: "Này thân xiêm y không được thuận tiện......"
Lưu Nguyệt ăn mặc một thân quần áo màu đen nhẹ nhàng, ngồi xổm trên một cây khác, thực tốt ẩn mình trong bóng đêm.
"......" Thẩm Trọng Hoa không nhịn được mà bật cười, một tay chống ở thân cây, mở miệng gọi nàng xuống dưới, cũng hướng Thẩm Thất vươn ra một vòng tay.
Thẩm Thấy nhìn nhìn tay hắn, kéo theo làn váy, chuẩn bị trực tiếp từ trên cây nhảy xuống, lại không nghĩ rằng nàng mặc một thân váy dài phức tạp, không cẩn thận tự dẫm làn váy chính mình, dưới chân vừa trượt, trực tiếp từ trên cây té xuống!
Thân thể bay lên không trung, Thẩm Thất trong lòng suy xét tới hình dáng nàng khi tiếp đất, là một tử sĩ đã chịu qua nhiều huấn luyện đặc thù, nào có thể phạm phải sai lầm đơn giản như vậy? Lại như thế nào có thể mất mặt ở trước công chúng!
Chỉ là không đợi Thẩm Thất suy xét xong, nàng đã ngã vào cái ôm ấm áp của Thẩm Trọng Hoa. Thẩm Thất ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải một đôi mắt thâm thúy của hắn.
"Vương...... Công tử." Thẩm Thất sửa lời, vẫn là ở trong lòng ngực Thẩm Trọng Hoa.
Thẩm Trọng Hoa biết rõ lại cố hỏi: "Ngươi như thế nào lại bò lên trên cây?"
"Nô tỳ......" Thẩm Thất không biết nên như thế nào trả lời, nàng ở trong lòng ngực hắn, tiếp tục như thế cũng là không phải, nhưng là chính nàng giãy ra tựa hồ cũng không đúng.
Người qua đường nghe được tự xưng của Thẩm Thất, nhịn không được ghé mắt, nhỏ giọng nghị luận nói: "Nhà có tiền đúng khác biệt người khác, nha hoàn đều có thể ăn mặc giống cái đại tiểu thư."
"......" Thẩm Thất không nói lời nào, cũng không dám đi xem sắc mặt Thẩm Trọng Hoa, đơn giản cúi đầu, đi xem làn váy được thêu tỉ mỉ dưới thân.
Thẩm Trọng Hoa nhìn ra nàng không được tự nhiên, buông nàng xuống, Thẩm Thất trong lòng thở phào một hơi, cất bước theo sát sau lưng Thẩm Trọng Hoa, mà lúc này, Thẩm Trọng Hoa lại bỗng nhiên ngừng lại, xoay người.
May mắn Thẩm Thất phản ứng kịp thời, dừng lại, tự động thối lui về sau một bước, bằng không khẳng định muốn đụng vào trên người Thẩm Trọng Hoa.
"Cho ngươi." Thẩm Trọng Hoa nói.
Thẩm Thất giương mắt, nhìn thấy trong tay Thẩm Trọng Hoa cầm một con tiểu trư, cả người như chết lặng, đứng yên tại chỗ.
"Không thích?" Thấy Thẩm Thất không nhúc nhích, Thẩm Trọng Hoa nhịn không được hỏi, thanh âm hơi có chút run run.
"Không......" Thẩm Thất vươn đôi tay tiếp nhận cái tiểu trư, khom người đối Thẩm Trọng Hoa nói: "Tạ vương gia ban thưởng."
Thẩm trọng hoa nhìn nàng như vậy, thần sắc phức tạp.
Hắn cho rằng nàng sẽ vui vẻ. Bởi vì ở kiếp trước, thời điểm Tô Liên Tuyết lôi kéo hắn cùng đi thả hoa đăng, Thẩm Thất vẫn luôn làm ám vệ bên người hắn cũng theo lại đây, bên người bảo hộ hắn an toàn. Lúc ấy, hắn đi xa, Thẩm Thất từ trên cây nhìn xuống, cũng vào thời điểm này, đi ngang qua cùng một quầy hàng, thấy được cái búp bê vải hình chú heo nhỏ, ánh mắt dừng lại hồi lâu.
Hắn vừa vặn thấy. Mà hắn đối búp bê tiểu trư ấn tượng khắc sâu, lại không phải bởi vì sinh khí, mà là do cái thú bông này, Tô Liên Tuyết cũng có một cái không sai biệt lắm, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nữ hài phấn điêu ngọc trác kia, trong lòng ngực chính cũng là ôm tiểu trư thú bông y như vậy, thời điểm cho hắn ăn cái gì, cũng sẽ lấy một khối điểm tâm phóng tới bên miệng thú bông, dùng âm thanh ngọt ngào đối tiểu trư nói: "Đô đô ăn cái nha ~"
Lúc ấy, Thẩm Thất theo sau hắn, hắn lại quay ngược lại, cùng Thẩm Thất sóng vai đi cùng nhau, đi đến tiểu quán kia, mua cái tiểu trư búp bê vải này, đưa cho Tô Liên Tuyết. Hắn cho rằng, nàng hẳn là thích con búp bê này.
Khi Tô Liên Tuyết thu được tiểu trư búp bê vải, cùng Thẩm Thất hiện tại giống nhau, đồng dạng có chút chết lặng. Chỉ là ngay sau đó nàng liền cười thực vui vẻ, nàng đối hắn nói: "Trọng Hoa ca ca, ngươi đưa Tuyết Nhi cái gì, Tuyết Nhi đều vui mừng."
Kỳ thật, nàng có bao nhiêu vui mừng, búp bê vải kia Thẩm Trọng Hoa lúc sau không còn nhìn thấy nữa, không giống lúc hắn đưa cho Tô Liên Tuyết châu báu trang sức, nàng luôn là mặc ở trên người vài ngày.
Hiện giờ, Thẩm Trọng Hoa đồng dạng cho rằng, Thẩm Thất hẳn là thích con tiểu trư này nha.
Lại không biết thời điểm Thẩm Thất đi theo sau lưng Thẩm Trọng Hoa, tâm tình đồng dạng phức tạp. Cái này thú bông, nàng kiếp trước cũng tại đây mà nhìn thấy, lúc ấy nàng thoáng nhìn, chỉ cảm thấy con thú bông này cực kỳ có ấn tượng với ký ức của nàng, khi nàng còn nhỏ vẫn luôn ôm một con thú bông giống y như cái đó.
Chỉ là cái búp bê vải kia, thời điểm nàng bị người bắt, rồi lưu lạc, lại bị người mua bán, cuối cùng lại tiến vào một cái sân huấn luyện ngầm rồi lại tiến hành bí mật huấn luyện tàn khốc, không biết tại sao, lại không thấy nữa.
------------------------
19/07/2021 - Qinggg
BẠN ĐANG ĐỌC
[CaoH] [Trọng Sinh] Trọng Sinh Chi Thịnh Sủng
RomanceThẩm Thất là một tử sĩ luôn theo bên người Huyên Vương Thẩm Trọng Hoa, cũng là nữ nhân của Huyên Vương hắn. Nhưng trớ trêu thay lại chẳng phải là nữ nhân trong tâm của hắn. Kiếp trước, nàng yêu hắn, nhưng hắn lại vì nữ nhân mà hắn sủng ái bất chấp t...