"Bạch tỷ, giúp cô ấy đi."
Người xin giúp đỡ vậy mà lại là Mông Tranh mới khôi phục ý thức, điều này vượt ra ngoài dự kiến của Bạch Tố Hà. "Cô ấy có thể giúp chúng ta ra khỏi đây, chỉ dựa vào sức của chúng ta sẽ không thể đi được."
Lời này vừa nói ra khiến Bạch Tố Hà kinh ngạc quay đầu lại
Cho dù là từ lợi ích cảu bản thân hay suy luận logic thì lời nói này đều không có vấn đề gì, nhưng Bạch Tố chính là muốn xem xét Mông Tranh, giống như là người mà cô không quen biết. Mông Tranh cũng không lảng tránh ánh nhìn của Bạch Tố Hà, ánh mắt to tròn yên tĩnh không gợn sóng, giống như một đầm nước sâu, cái gì cũng không có, kể cả sự ngây thơ Bạch Tố Hà cùng Lam Túy từng biết.
"Cứu nàng! Xin cô!" Bàn tay dính đầy máu nắm chặt vết thương van nài.
Bạch Tố Hà quay đầu trở lại, lần nữa nhìn về phía Lam Túy. Mắt Lam Túy vẫn đang nhắm chặt, trên mặt đầy máu không thấy rõ, Bạch Tố Hà cũng không kiên định thêm được nữa. "Cho dù cô ấy biến cô thành bộ dạng như thế này, cô cũng không hận cô ấy sao?"
"Nàng ấy không cố tình làm vậy."
Bạch Tố Hà im ắng than nhẹ, khẽ kéo cổ tay Lam Túy: "Tới mộ cây đi, ta sẽ cố hết sức."
"Bạch tỷ, để ta." Cánh tay kia xuyên qua khe hở giữa Bạch Tố Hà cùng Lam Túy, đưa Lam Túy đi.
Lần này Bạch Tố Hà lại nhìn Mông Tranh, mi tâm hơi nhíu lại, cũng không nói gì, dù sao cô cũng phải thi triển thuật pháp, kéo theo một người quả thực có chú miễn cưỡng.
Lam Túy bị Mông Tranh kéo một phát, nhất thời toàn bộ người ngã lên Mông Tranh. Cô bị thương thành như vậy còn có thể đứng thẳng cũng là do nỗi lo lắng dành cho Quân Y Hoàng tạo thành sức mạnh giúp cô đứng vững. Theo sự lôi kéo của Mông Tranh, da thịt bị rách ma sát với quần áo thô ráp, vết thương vừa có chút ngưng chảy máu nay lại tuôn ra máu đỏ. Đây là điều mà có bị thương cũng là chuyện phải làm, có điều cô cảm thấy Mông Tranh dường như đang đè nén lửa giận, tùy thời có thể đốt cháy cô thành tro luôn.
Mắt phải cảm giác được ánh sáng phía trước, ngày càng chói mắt. Hai chân lơ lửng lại đáp xuống đất bằng lần nữa khiến Lam Túy biết được bọn họ đã bình an về tới mộ cây của Hạ Lan Phức. Khiến Lam Túy thấy kỳ quái chính là xác Mông ĐIền nằm cách mộ cây không xa, trên đường qua đây nhất định Mông Tranh đã thấy hắn, vậy mà lại không có phản ứng nào, điều này làm Lam Túy cảm thấy rất khó hiểu.
Bất quá lúc này Lam Túy không rảnh suy nghĩ nhiều, trước mắt truyền đến ánh sáng làm Lam Túy một lần nữa dấy lên hy vọng, thử mở mắt khiến đôi mắt không chỉ bị chói mà còn bị đau đến tê tâm liệt phế. Khóe mắt phải chảy ra dòng lệ, đây là phản ứng bình thường khi mắt ở trong bóng tối thời gian dài, đồng thời mắt trái truyền đến cảm giác đau xé cùng bóng tối đặc quánh đập tan hy vọng của Lam Túy, mắt trái của cô thật sự bị mù.
Đau nhức tới cực điểm ngược lại sẽ không bị ngất, Lam Túy không ngừng thở hổn hển, rốt cuộc chịu được sự đau đớn này. Dù cho đau đớn đến mức nào, Lam Túy vẫn không muốn mất đi khả năng thấy ánh sáng, mắt phải nỗ lực mở lớn, cách tầng máu đỏ nhìn về phía trước.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Niên Túy - Dung Thập [BHTT] [EDIT]
FantasyTên truyện :Thiên Niên Túy Tạm dịch: Nghìn năm đắm say Tác giả: Dung Thập Editor: Hương Cullen Thể loại: trộm mộ, kiếp trước kiếp này, ma quái thần bí, cung đấu, 1x1, HE, chậm chậm chậm chậm chậm nhiệt, cực kỳ chậm nhiệt. Truyện chưa xin phép tác gi...