Thời điểm hoa chứa vỡ nát cũng chỉ có vài giây, Du Thần thậm chí không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn vật tinh xảo hoàn mỹ trong tay biến thành những mảnh vụn nhỏ. Cổ họng khô khốc, sau một giây ngây người hắn liền đau đớn rống lên một tiếng: "Không!"
Thuật giả ngẫu đắc kì nhị, chất nhược đan sa, sắc thanh hình ấu. Vong giả phục chi, sinh bạch nhục, phục tử thiên, sinh giả khả tẫn đắc thiên hạ hĩ... Đây là những lời Du Thần đọc được trong bản dập, chính là bản dập bị thiếu mất một đoạn, chỉ có thể phán đoán là nó xuất phát từ Bắc Yến cổ quốc, mà Du Thần tới đây cũng chính vì nó!
Du Thần kêu gào tuyệt vọng, vào sinh ra tử, mất hơn mười mạng người, một nửa là người của hắn, ngay cả Vương Phú Quý tình như thúc cháu và thân tín Báo Tử cũng không thể rời khỏi đây, vậy mà vật này cứ như vậy ở trước mắt hắn biến thành hư vô!
Thời điểm hoa chứa vỡ ra cũng đồng nghĩa với tính mạng phụ thân hắn đã không thể cứu nữa rồi.
Giờ khắc này, lý trí của Du Thần đã không còn nữa, hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực nồng đậm sự oán hận cùng không cam lòng, tựa hồ như muốn phá vỡ lồng ngực thoát ra. Tiếng hét của hắn lập tức kinh động đến đám kim đậu, chúng liền tụ thành một đàn vọt về phía Du Thần, cơn đói khắt khiến chúng bất chấp tường lửa mà lao đến, cả đàn không ngừng biến hóa hình dạng lần lượt xung phong, mong có thể lao qua được tường lửa mà thưởng thức mĩ vị.
Đầu gối Du Thần mềm nhũn, quỳ gối dưới đất, đối với trùng đoàn đang nhắm nhe bên ngoài tựa như không nhìn thấy. Tầm mắt mất tiêu cự, mờ mịt nhìn về phía tước, phun ra một búng máu, hắn chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, khí lực từ lúc chạy trốn trong nháy mắt đã bị rút cạn, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động. Ngay cả sinh tử cũng không còn thiết nữa.
Bông nhiên có một cỗ mùi hương khác hẳn mùi cây hoàng kim bị thiêu đốt, bay tới lỗ mũi Du Thần, khiến hắn theo phản xạ ngửa đầu tìm, lại phát hiện chỗ hồ ngọc thạch bỗng nhiên xuất hiện một đoàn lửa đơn độc vẽ thành một đường cong bay ra.
Tiểu hỏa cầu di chuyển như môt cầu vồng đỏ kéo dài đến giữa hồ, tiểu hỏa cầu không ngừng vặn vẹo mở rộng ra xung quanh. Ánh sáng mạnh mẽ làm lóa mắt người khác, cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc bạo phát. Đám kim đậu kêu thét chói tai, sau tiếng nổ liền biến thành nhiều điểm lửa bắn ra bốn phía khiến kim đậu rơi xuống không ngưng.
Lại có âm thanh xì xì phát ra, bắn tới ba hỏa cầu nhỏ, lần lượt phát nổ. Du Thần ngẩng đầu, măt hắn bị ánh sáng mạnh khiến cho đỏ bừng, nhìn theo một quả cầu lửa lớn đang lao về phía hắn.
Khi đên phạm vi biển lửa, từ trong liền chui ra một người, chính là Đổng Trọng!
"Mẹ nó, chaý chết lão tử rồi!' Thân hình cao lớn của Đổng Trọng cuộn lại lăn lộn trên mặt đất, hai tay không ngừng xoa lên lông tóc bản thân, cả người đầy tro bụi, lông tóc lại bị cháy, nhìn qua vừa quái dị lại buồn cười. Du Thần lẳng lăngj nhìn ông, nhưng một chút cũng không cười được.
"Thằng nhóc Du gia nhà làm gì? Chán sống rồi phải không!" Nhìn Du Thần trì độn quỳ một chỗ, Đổng Trọng nhịn không được liền mắng hắn: "Có điều cũng nhờ tiếng hét của ngươi, ta mới biết mà đem đám trùng đó giết hết!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Niên Túy - Dung Thập [BHTT] [EDIT]
FantasyTên truyện :Thiên Niên Túy Tạm dịch: Nghìn năm đắm say Tác giả: Dung Thập Editor: Hương Cullen Thể loại: trộm mộ, kiếp trước kiếp này, ma quái thần bí, cung đấu, 1x1, HE, chậm chậm chậm chậm chậm nhiệt, cực kỳ chậm nhiệt. Truyện chưa xin phép tác gi...