Cô nương sống trên núi yêu thích chạy nhảy Mông Tranh này, thân thể cũng trổ mã đến đặc biệt tốt. Theo từng món quần áo ướt sũng nước ném trên mặt đất, da thịt thiếu nữ mềm nhẵn cũng dần dần lộ ra. Chút ít vải vóc hơi mỏng lớn hơn lòng bàn tay còn sót lại trên người căn bản cũng không che lấp được vị trí quá mức đầy đặn trước ngực, được nội y bao lấy hết sức khôn khéo. Bạch Tố Hà trừng mắt nhìn da thịt trắng như tuyết da thịt, rõ ràng nàng có gì thì cô cũng có, nhưng lại không khỏi cảm thấy một hồi tim đập nhanh hơn hô hấp nóng bỏng.
Nuốt ngụm nước miếng, Bạch Tố Hà tận lực bài trừ tạp niệm không sao nói rõ được trong đầu, tay run rẩy cởi ra quần dài giữ ấm ôm sát thân người, đưa tay đem Mông Tranh bởi vì rét lạnh mà cuộn tròn lại, kéo đến trước mặt.
Cảm nhận được ấm áp bất đồng hoàn toàn với xung quanh, không cần Bạch Tố Hà kéo lại, Mông Tranh liền chủ động nhào tới, hai tay hai chân tựa như dây leo chặt chẽ cuốn lấy eo chân Bạch Tố Hà, cùng gấu túi ôm cây giống hệt nhau gắt gao không buông tay. Bạch Tố Hà đáy lòng dâng lên một mảnh mềm mại, dở khóc dở cười đem tay phóng tới sau lưng Mông Tranh ôm lấy, hai người dùng tư thế mập mờ dây dưa ngồi xuống trên mặt đất.
Số nước còn lại không sai biệt lắm chảy hết, để lộ ra góc giữa mặt đất bằng phẳng ẩm ướt với vách tường một khe hở rộng cỡ bàn tay đen kịt sâu không thấy đáy. Bạch Tố Hà tiện tay kéo mấy bộ y phục đem khe hở bít lại, lại đem bếp không khói đốt lên để bên người. Cảm nhận được nhiệt độ từ từ bay lên của bếp không khói cùng với nhiệt độ trên thân thể Mông Tranh truyền đến ấm áp mềm mại, tinh thần Bạch Tố Hà kiên trì đến bây giờ triệt để sụp đổ, tuỳ tiện rút hai phần thức ăn nhét vào trong miệng mình và Mông Tranh, cũng không cố nhai nuốt xuống, ngậm trong miệng liền mơ mơ màng màng đã ngủ.
"Quý tần, đêm đã khuya, sớm một chút nghỉ ngơi thôi. Ban đêm gió lạnh, chớ nên để gió thổi hư thân thể." Thị nữ thiếp thân thấp giọng khuyên bảo Tịnh Quý Tần đờ đẫn ngồi bên cửa sổ, lại nhìn một chút cửa sổ mở rộng. Lời giống vậy tối nay nàng đã khuyên bốn lần rồi, rồi, lại căn bản không dám đưa tay đi đụng chạm vào cánh cửa đang quét sạch hơn phân nửa nhiệt độ trong phòng. Người bên ngoài không biết, nàng với tư cách thiếp thân tùy tùng nhưng lại rất rõ ràng, nương nương của các nàng trên thực tế cũng không giống lời đồn đại bên ngoài, là một người ôn nhu điềm đạm dễ nói chuyện. Khuyên cũng đã khuyên, cùng lắm là miệng khuyên nhủ nhiều một chút, tuyệt đối nàng không dám một mình làm chủ.
"Ừ." Hạ Nhược Khanh đáp ứng, lại không có ý tứ chấp thuận. Vãn Dung lo sợ đứng ở bên cạnh nhìn khuôn mặt nhu hòa xinh đẹp kia, trong lòng lại là thở dài một hơi thương xót.
"Canh hai rồi a?" Xa xa truyền đến thanh âm gõ như có như không, Hạ Nhược Khanh im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi.
"A, vâng, đã qua canh hai rồi."
"Ừ." Lại là một tiếng đáp yếu ớt, Hạ Nhược Khanh lần nữa trầm mặc.
"Vãn Dung , Đi châm một ly trà đến đây."
"Quý tần, nên ngủ ngay thôi, người gần đây ban đêm cũng ngủ không trầm, hiện tại chuẩn bị uống trà, cái kia... "
"Đi đi, ta không muốn ngủ." Hạ Nhược Khanh không kiên nhẫn phất phất tay, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào quang cảnh ngoài cửa sổ được đèn lồng soi sáng một mảnh, đột nhiên nói: "Tối nay bệ hạ lấy thẻ bài của người nào?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Niên Túy - Dung Thập [BHTT] [EDIT]
FantasyTên truyện :Thiên Niên Túy Tạm dịch: Nghìn năm đắm say Tác giả: Dung Thập Editor: Hương Cullen Thể loại: trộm mộ, kiếp trước kiếp này, ma quái thần bí, cung đấu, 1x1, HE, chậm chậm chậm chậm chậm nhiệt, cực kỳ chậm nhiệt. Truyện chưa xin phép tác gi...