Chương 105

532 69 10
                                    

Hoàng hôn đang buông xuống, Hạ Nhược Khanh đứng ở trên khoảng đất trống trước điện, ngửa đầu ngắm ánh nắng chiều mỹ lệ vô cùng, trong mắt vẻ buồn rầu lại nồng đậm như mực, không có chút nào thấy được ánh đỏ đồng phản chiếu nơi xa xa.

Đến hôm nay, Hạ Nhược Khanh mới hiểu được cái gì gọi là tọa khốn sầu thành. Ngoài cung mỗi một tin tức truyền đến đều khiến lòng nàng run sợ, quan viên cùng phụ thân giao hảo từng người một đều bị quân dịch bắt hỏi tội, tựa như một tấm lưới, càng thu càng chặt, mà phụ thân giống như con mồi trong lưới, sớm muộn sẽ bị cuốn vào trong đó.

Mặc dù hiểu, Hạ Nhược Khanh cũng vô kế khả thi, chỉ có thể vô cùng lo lắng cùng chờ đợi, mong mỏi hy vọng hư vô mờ mịt.

"Quý tần! Quý tần!"

Vãn Dung thiếp thân thị nữ lảo đảo từ ngoài cửa chạy tới, Hạ Nhược Khanh trong lòng trầm xuống, trên mặt vẫn còn duy trì sự thong dong tỉnh táo thường ngày, trầm giọng nói: "Xảy ra chuyện gì? Một chút quy củ không có, người bên ngoài trông thấy còn thể thống gì!"

Vãn Dung bị quát lớn, bước chân đình chỉ hơi chậm lại, trong mắt đầy nước mắt rồi lại nhịn không được lùi xuống dưới: "Quý tần, đại nhân... Đại nhân bị áp giải vào Di Phủ ty!"

"Cái ... gì?!" Trong đầu Hạ Nhược Khanh vang dội vừa vang lên, đồng tử đột nhiên co lại, giật mình chỉ chốc lát sau lập tức lạnh lùng nói: "Chuyện khi nào? Người nào truyền vào tin tức? Đã xác thực là thật hay giả chưa?!"

"Vâng... Thật sự, tin tức là phó quản gia sai người gửi vào cung đấy! Đại nhân bốn ngày trước cũng đã bị người Di Phủ ty mang đi, quan bào và mũ cũng đã bị cởi tại chỗ, phu nhân sợ quý lo lắng nên không cho tin tức truyền vào trong nội cung, chỉ là hôm qua... "

"Hôm qua thế nào!"

"Phu nhân mấy ngày này kinh sợ ưu sầu cùng đến, đại nhân lại bị mang đi, phu nhân chịu không được hôm qua ngất đi, một ngày môt đêm chẳng những không có tỉnh còn sốt cao không hết. Thiếu gia tiểu thư tuổi còn quá nhỏ, phó quản gia sợ gặp chuyện không may lúc này mới sai người đem tin tức truyền vào cung."

Vãn Dung nói từng chữ truyền vào trong tai Hạ Nhược Khanh, đều như những cây châm nhỏ đam xuống. Nhất thời trước mắt Hạ Nhược Khanh biến thành màu đen, tay chân như nhũn ra, thân hình thoáng dao động liền thẳng tắp ngã xuống.

Vãn Dung cùng một thị nữ khác thấy thế vội vàng tiến lên nâng đỡ, Hạ Nhược Khanh dừng một chút mới chậm lại khí tức trong lòng, thấp giọng nói: "Vãn Dung, ngươi đi mời Trịnh ngự y tới xem cho mẫu thân ta."

"Quý tần, cái này... Đại nhân bị cởi quan bào, chiếu theo quy củ trong nội cung ngự y ngự y không thể vì phu nhân đến khám bệnh tại nhà..."

"... Vãn Dung, trang điểm thay y phục cho ta, ta muốn đi gặp bệ hạ!"

Ráng chiều rút đi, ánh trăng trên ngọn liễu, đêm khuya sương sớm ngưng kết rối tung trên tóc, hơi nước một tầng phủ lên mắt thường có thể thấy được. Hạ Nhược Khanh quỳ gối trước đại điện Tử Hoàn cung, cúi đầu nhìn chằm chằm vào phiến cửa ngọc chưa đầy một thước khắc hoa văn phía trước, trong đôi mắt rủ xuống tràn đầy hận ý cùng tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm.

Thiên Niên Túy - Dung Thập [BHTT] [EDIT]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ