Anh Lạc nghiêng người cùng những người khác đứng chờ ở phía ngoài Tử Hoàn điện, một làn gió thơm ngát bay tới, váy nhẹ tung bay, một vị nương nương từ trong điện bước ra, đồng hầu cùng thị tì tiến đến cùng nàng trở về. Anh Lạc một hơi bước tới, vội vàng trụ lấy cánh tay của người kia, trên mặt một mạt ý cười.
Ngẩng đầu đã gặp gương mặt thanh lãnh tuyệt mỹ của Hạ Lan Phức, nụ cười của Anh Lạc cứng lại, thấp giọng một câu nương nương, không dám nhiều lời, đỡ Hạ Lan Phức bước đến trước xe.
Chờ Hạ Lan Phức lên xe xong, Anh Lạc thừa dịp Hạ Lan Phức nhìn không thấy, vội lấy khăn lau nhẹ mồ hôi nơi thái dương, trong lòng thầm than hầu hạ vị chủ nhân như vậy, nàng đúng là mệnh khổ.
Ở trong cung Hạ Lan Phức có tiếng là người khó hầu hạ, đối với ai cũng đều không cho sắc mặt. Có rất nhiều phi tần nhìn thấy Hạ Lan Phức dung mạo tuyệt thế, Nam Chiếu Đế đối với nàng vô hạn sủng ái, dĩ nhiên muốn tranh thủ cùng nàng kết giao. Thế nhưng Hạ Lan Phức cứng rắn đều không chịu, mặc kệ ai tới cũng đều dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm người ta.
Hạ Lan Phức trời sinh diễm lệ, đẹp tựa như yêu, một đạo mi thanh thẳng, hai mắt hẹp dài như đao như kiếm, mấy vị phi tần kia nào chịu nổi ánh nhìn chăm chú của nàng, vừa thấy đã hoa dung thất sắc chạy trối chết rồi. Thường xuyên qua lại, ai cũng không dám tới Thừa Minh Điện, đều mắt lạnh toái ngữ chờ ngày Nam Chiếu Đế chán ghét nàng.
Không chỉ đối với phi tần trong cung như vậy, mà đối với hạ nhân hầu hạ chính mình cũng như thế, đạm mạc ít lời, thiếp thân bên người không được nói dối, dạy dỗ người trong cung khiến ai cũng không vui vẻ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận sẽ bị lôi ra ngoài đánh trượng.
Đối với hạ nhân cùng nhưng phi tần khác như vậy cũng không nói làm gì, chính là Hạ Lan Phức đối với Nam Chiếu Đế cũng lãnh đạm như vậy, đối với các quy củ trong cung cũng làm như không có. Nói đâu xa lần này bệ hạ bị bệnh, các cung tần khác tới chăm sóc đều không dám trang điểm ăn mặc màu săc tươi tắn, mà Lan tiệp dư tuy không trang điểm nhưng vẫn mặc trên người y sam mẫu đơn đỏ tía. Khiến Anh Lạc trông ở ngoài điện chỉ sợ bệ hạ sẽ tức giận, cũng may bệ hạ không so đo.
Nghĩ đến Anh Lạc lại thở dài, chỉ sợ vị chủ tử này một hôm nào đó chạm phải vảy ngược chọc cho bệ hạ tức giận. Chủ tử bị như vậy thì hạ nhân các nàng cũng khó sống, phải tìm cơ hội nói chuyện này với Tịnh quý tần, để nàng đi khuyên nhủ vị chủ tử này. Dù sao ở trong cung có thể nói chuyện với chủ tử nàng cũng chỉ có Tịnh quý tần.
Một đường đi trong đầu đều miên man suy nghĩ, lấy lại tinh thần thì cũng vừa đến Thừa Minh Điện, Anh Lạc vội thu liễm thần săc, bước tới giúp Hạ Lan Phức xuống.
Xe dừng gần cửa chính của Thừa Môn Điện, Anh Lạc đỡ Hạ Lan Phức xuống được hai bước liền quay đầu mắng phu xe: "Nô tài như ngươi, sao lại cố tình dừng xe ở đây, không sợ làm bẩn giầy của nương nương sao!"
Phu xe dừng ở ven đường vẻ mặt ủy khuất, theo quy củ đưa xe cho các vị nương nương thường sẽ dừng ở ngay chính giữa, thể hiện sự quý trọng không phiên vị bên nào. Có điều hôm nay đặc thù có một người quỳ ngay trước cửa, khiến hắn muốn dừng cũng không thể dừng đúng chỗ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Niên Túy - Dung Thập [BHTT] [EDIT]
FantasyTên truyện :Thiên Niên Túy Tạm dịch: Nghìn năm đắm say Tác giả: Dung Thập Editor: Hương Cullen Thể loại: trộm mộ, kiếp trước kiếp này, ma quái thần bí, cung đấu, 1x1, HE, chậm chậm chậm chậm chậm nhiệt, cực kỳ chậm nhiệt. Truyện chưa xin phép tác gi...