Chương 131

322 41 8
                                    

P/S: Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, chương này ngược nha cả nhà :((((

Tiếng thét tựa như thực thể, lấy Quân Y Hoàng làm trung tâm khuếch tán tứ phía. Kim đậu kéo tới đợt thứ hai toàn bộ hơn trăm con đều bị nghiền nát. Tiếng thét vẫn tiếp tục lan xa hơn rồi dội lại khiến cho toàn bộ không gian ngập trong tiếng gào thét.

Tiếng kêu thảm thiết không chỉ giết chết kim đậu trong nháy mắt mà còn tạo ra tổn thương đối với những người bên cạnh Quân Y Hoàng. Lam Túy một mực chú ý tới nàng cũng không dự liệu được điều này, ngay khi tiếng kêu gào bộc phát cô chỉ có thể dùng hai tay che đậy lỗ tai, không để tiếng kêu ấy đi sâu vào trong màng nhĩ. Lam Túy cả đầu đau như muốn nứt ra, thân thể như uống rượu say vô lực khuỵu xuống, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất. "Quân... Quân..." Giãy giụa bỏ qua tiếng thét kia mà kêu gọi, nâng lên mí mắt như muốn sụp xuống, liều mạng nhìn Quân Y Hoàng. Giờ phút này toàn thân Quân Y Hoàng đều nằm bên trong một tầng sương mù nhàn nhạt màu lục, chẳng thể thấy rõ gương mặt nàng, chỉ có thể nghe được tiếng gào thét không ngừng phá thanh tuôn ra.

Lam Túy hoảng sợ nhưng cũng không biết rốt cuộc Quân Y Hoàng xảy ra chuyện gì, đành nhìn về hướng Bạch Tố Hà xin giúp đỡ. Vừa quay đầu lại đã thấy Bạch Tố Hà hai tay bịt tai nhìn về phía Quân Y Hoàng, đáy mắt hoảng sợ chứa đầy sự thương xót. "Chạy mau,... cô ấy... hồn phách sắp tiêu tan rồi."

Bạch Tố Hà thấp giọng nói một câu, trái tim Lam Túy quặn thắt, ngu ngơ quay đầu lại.

Tiếng gào thét bỗng nhiên ngưng lại, tường gió Quân Y Hoàng thiết lập trước đó cũng theo tiếng thét mà bị phá thành những sợi gió cuồng loạn bay múa trên không trung cuốn đi lớp xương mù bao quanh Quân Y Hoàng.

Thân thể Quân Y Hoàng đã mờ đi phân nửa, cả người đã gần như hòa vào bóng đêm như mực, váy dài màu trắng thuần khiết gần như đã nhuốm màu đen của bóng tối, giống như một bức tranh thủy mặc vẽ trên tà váy, lại vừa giống như những vết bẩn vô tình bị vẩy lên đó. Không còn khí độ ung dung, không còn tà áo tùy ý mà tung bay như tiên nữ nữa. Chỉ còn mắt phượng như ẩn như hiện mà Lam Túy vô cùng quen thuộc, đồng tử tràn đầy cuồng loạn âm lãnh cùng sát khí, không còn sự trầm tư lãnh đạm của trước kia. "Quân Quân!"

Mất đi tường gió, Lam Túy rột cuộc có thể thoát ra, lảo đảo tiến về phía Quân Y Hoàng, hai tay duỗi ra muốn với lấy nàng nhưng lại phát hiện Quân Y Hoàng vốn thân thuộc dường như xa vời hơn trước, đó không phải là khoảng cách mà cánh tay cô có thể chạm đến.

Đáp lại tiếng gọi của Lam Túy, quanh người Quân Y Hoàng đột nhiên hiện ra vô số đao gió. "Lam Túy! Cẩn thận!"

Không kịp ngăn cản Lam Túy, Bạch Tố Hà chỉ có thể hét lên cảnh báo, nhưng đã muộn. Đao gió xoay tròn lao tới, vạch phá trên không khí mang theo thanh âm như ma quỷ gào khóc, nhanh chóng mở rộng phạm vi lao tới Lam Túy.

Đao gió vô hình vô ảnh, Lam Túy không lường trước được cũng không trốn đi được. Từ lúc ở trong mộ của Quân Y Hoàng, thân thể Lam Túy đã biết được sự lợi hại của nó, đột nhiên bị tập kích khiến Lam Túy theo trực giác dùng tay ôm đầu và thân. Đao gió vừa nhỏ vừa dày đặc, không chỗ nào không có, đem toàn thân Lam Túy vạch lên từng vết cắt.

Thiên Niên Túy - Dung Thập [BHTT] [EDIT]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ