Chương 112

481 49 10
                                    

"Mông Tranh, đứng lên." Báo Tử lúc lăn ngã liền trực tiếp ném Mông Tranh xuống đất, sau đó Báo Tử băng bó, đám người Lam Túy lại phải canh phòng, liền không có ai chú ý tới Mông Tranh, chẳng qua là đem người kéo tới bên tường ngồi dựa vào. Lúc này phải ra ngoài, Lam Túy ngồi xổm người xuống lôi kéo bả vai Mông Tranh muốn nhìn một chút nếu như có thể dìu đi, cô sẽ không cõng. Dù sao đến nơi này thì người nào cũng không phải làm bằng sắt, trên người đều mang theo vết thương vừa lăn vừa bò cộng lại hơn mười mấy giờ đồng hồ liền.

Lắc cả buổi Mông Tranh vẫn cúi thấp đầu cũng không trả lời, Lam Túy trong lòng cả kinh nâng lên cằm Mông Tranh, đã thấy ánh mắt Mông Tranh mở ra đấy, nhưng giống như là mộng du cũng không có một chút tiêu cự, mê mẩn trừng mắt về phía trước, khuôn mặt đỏ bừng hô hấp nặng nề, vẻ mặt tràn đầy ngu ngốc.

Bị sốt sao?

Lam Túy chẳng qua là nghe Bạch Tố Hà nói Mông Tranh có điểm không đúng, nhưng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy. Sờ sờ cái trán Mông Tranh, lại nắm cổ tay nàng bắt mạch, Lam Túy lại phát hiện ngoại trừ tiếng tim đập bình thường nhanh hơn một chút cũng không có vấn đề gì.

Bị dọa sợ?... Mới vừa đem nàng cùng Bạch Tố Hà từ trong thủy đạo mang ra cũng vẫn còn tốt đi

Lam Túy nghi hoặc, chỉ thấy đồng tử Mông Tranh tối như mực, đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nguyên bản buông lỏng cũng có thần.

Lam Túy vui vẻ, vừa định cùng Mông Tranh dặn dò hỏi nàng có thể hay không tự mình đi, không nghĩ tới Mông Tranh thấy Lam Túy lại giống như nhìn thấy đồ vật gì kinh khủng, một tiếng thét sắc nhọn lập tức thốt ra.

Tiếng thét chói tai của Mông Tranh thê lương vô cùng, Lam Túy đứng mũi chịu sào, lỗ tai bị chấn động đến ông ông. Lam Túy bị tiếng thét này dạo sợ sợ tới mức lảo đảo, vẻ mặt tràn đầy lo sợ không yên nhìn qua Mông Tranh, không nghĩ tới sau một khắc vậy mà Mông Tranh từ sau eo rút ra mã tấu dài hơn một thước, từ dưới lao lên vung vào cổ Lam Túy.

Lam Túy nếu như đổi lại là trong lúc dẫn đường hoặc là cảnh giới, thậm chí là lúc đối mặt những người khác, bất thình lình vẫn có thể tránh đi. Nhưng đối mặt cô là Mông Tranh, ở trong đội ngũ một chút cũng không có lực sát thương, thực tế giờ phút này khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng nửa thước, còn có chân cô còn đang gập lại ngồi chồm hổm trên mặt đất, cũng không có biện pháp lập tức lùi lại.

"Tiểu Túy!"

"Mông Tranh ngươi làm cái gì vậy!"

Nương theo tiếng hô của Trọng thúc và Bạch Tố Hà, Lam Túy khó khăn đem thân thể lui về phía sau cổ ngửa ra sau, mã tấu một đường xẹt qua cần cổ mảnh khảnh của Lam Túy, làn da Lam Túy thậm chí có thể cảm nhận được hàn ý sắc bén lạnh như băng của mã tấu trong nháy mắt. Lam Túy còn chưa kịp hồi thần, đã thấy mã tấu thế đi không giảm tiếp tục hướng tới cằm của Lam Túy.

Lần này thật sự là tránh không khỏi rồi, Lam Túy chỉ cảm thấy cằm mát lạnh nhanh ngay sau đó là một hồi nóng rát đau nhức.

Khốn kiếp!

Cư nhiên mặt lại bị vạch một đường, tâm Lam Túy lập tức liền bị giội lên một thùng dầu sôi, toàn bộ người đều bạo nộ rồi. Trọng tâm lui về phía sau tay vừa chống được nền đá, Lam Túy lập tức mượn lực nhảy dựng lên, đưa tay liền chuẩn bị đoạt được mã tấu trong tay Mông Tranh. Không nghĩ tới Mông Tranh thừa dịp Lam Túy ngửa ra sau lộ ra khe hở, thân thể linh hoạt thoáng cái từ trong khe hở chui ra, ngay sau đó quay đầu liền hướng trong bóng tối của mộ đạo bước chân chạy như điên, không đến hai giây liền triệt để trốn vào bóng tối bên trong mộ đạo.

Thiên Niên Túy - Dung Thập [BHTT] [EDIT]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ