Chương 121

410 36 8
                                    

Người xưa trong hoàn cảnh điều kiện thiếu thốn sẽ đem nước rót vào những cái chén nhỏ với lượng nước không giống nhau, lợi dụng môi trường khí bất đồng trong từng chén để tạo ra tần suất khác nhau khi gõ vào tạo ra nhiều thanh âm hơn, dùng đũa trúc gõ vào chén nhỏ mà tấu thành khúc nhạc. Thậm chí cho tới bây giờ ở nhiều nơi vùng Tây Bắc vẫn còn lưu truyền loại nhạc cụ đơn giản này.

Man hồi lang trong nội cung A Phòng lúc đó hẳn là cũng dùng phương pháp này để kiến tạo nên. Vị ca ca của chủ mộ, Bắc Yến Lộc Sơn Vương đại khái đã cho người mô phỏng theo man hồi lang bị hủy ngày xưa mà tái hiện lại một man hồi lang mới dưới lòng đất.

Nói cách khác, hồ nước ngọc thạch trước mặt trên thực tế chính là một nhạc cụ khổng lồ, người đạp lên đó tất trở thành người diễn tấu.

Về phần diễn tấu có thể mất mạng hay không, không thể biết được.

"Ách, Lộc Sơn Vương cũng thật yêu muội muôi a, một đường tới đây mỗi một vị trí đều đặt thật nhiều tâm tư đi." Du Thần nửa là cảm thán đối với vị "huynh trưởng tốt nhất Trung Hoa" này thập phần kính nể, một nửa đối với vị Lộc Sơn Vương yêu muội muội như mạng này hận đến nghiến răng. Quan trọng nhất là đã phát hiện cơ quan của hồ nước ngọc thạch này rồi, Du Thần tin tưởng vị Lộc Sơn Vương này chắc chắn sẽ không ăn no rỗi việc hao phí nhiều công sức tái hiện man hồi lang chỉ để tưởng niệm cũng như thể hiện tình cảm chân thành của hắn với muội muội. Vì vậy, hồ nước ngọc thạch này tuyệt đối không thể tùy tiện đạp lên.

Tiếp đó vấn đề lớn nhất chính là, nhạc khúc Trung Hoa lưu truyền từ xưa tới nay có cả nghìn cả vạn khúc, thậm chí số lượng thất truyền cũng không hề ít, có quỷ mới biết làm thế nào để một lần liền thông qua.

Cái bẫy này thực đủ độc, cho dù đoán được cơ quan cũng không phá được, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Thật sự cả đám người đều giương mắt nhìn, từng người một đều ôm đầy mặt u sầu, người nào cũng không biết tiếp theo nên làm cái gì.

"Theo cách nói của các ngươi chỉ cần đạp lên mà thanh âm không đúng sẽ kích hoạt cơ quan? Vậy cùng lắm thì chúng ta không đạp lên khối ngọc đó, trực tiệp đập ra không được sao? Dù sao không phải cũng mang cả nó đi sao." Mông Điền nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chợt hiện ra môt đọa linh quang. Hắn hiện tại cũng không muốn mạo hiểm đi tìm phòng chứa vật bồi táng, một lòng ghi nhớ khối ngọc thạch trước mắt. Vấn đề là những người khác đều trừng mắt không cho phép hắn tới gần khối ngọc thạch, biện pháp này nhất cử lưỡng tiện, mình có thể cầm ngọc thạch rời đi, bọn họ cũng có thể đi qua.

Về phần có trở ngại hay không, dù sao hắn cũng rời đi, những người khác đi qua thì kiên quan gì tới hắn?

Từ lúc bắt đầu Mông Điền cơ bản đều không đưa ra được ý kiến gì tốt, nhưng mà những lời này khiến Du Thần cùng Lam Túy có chút động tâm. Bọn họ liền suy nghĩ tới biện pháp này, kỳ thật hà tất nghĩ nhiều như vậy, biện pháp hữu hiệu nhất không phải là trực tiếp đem cơ quan hủy đi sao? Bọn họ lặng lẽ không một tiếng động bước qua, không phải sẽ không kích hoạt cơ quan sao?

Thiên Niên Túy - Dung Thập [BHTT] [EDIT]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ