Chương 18 : Thức Giấc

244 10 2
                                    

Chuyến bay năm giờ...

Hà Nội lạnh lắm sao khi vali toàn xếp đồ giữ ấm. Tường Chi luyến tiếc nằm trên giường không chợp mắt, nàng thức trắng một đêm canh giấc cho An Thanh. Thanh ngủ không sâu, trong tiềm thức bắt nàng phải nửa tỉnh nửa mơ để xem người đi hay chưa? Mỗi lần thức giấc đều thấy Tường Chi hôn mình một cái, thủ thỉ cái gì đó không nghe rõ. Nàng chỉ biết nhanh chóng hỏi một câu, không thôi em sẽ tan mất...

"Mấy giờ đi để chị cùng em đến sân bay."

"Tám giờ, chị cứ ngủ ngon." - Tường Chi ngập ngừng trấn an, nàng biết Thanh dạo gần đây mất ngủ nhưng khi chứng kiến mới thấy rõ nội tâm Thanh thật yếu đuối.

Thuốc mất ngủ làm sao trị được tình trạng của Thanh? Nếu em đi công tác thì đừng báo trước một tháng như thế, trục giác của chị luôn thấy rằng sẽ bị em bỏ rơi... Thuốc để trị chính là em, đừng hỏi Thanh tại sao, Thanh không hiểu.

"Tám giờ chưa?"

Đây là lần thứ hai Thanh hỏi em mà bản thân lại không nhớ. Vẻ mặt Tường Chi không đành, nhưng luôn vờ tỏ ra mình đang ngủ rất ngon :
"Chưa, chưa đến tám giờ."
Giọng vỗ về nghe rất đáng tin nên An Thanh yên tâm chìm vào giấc mộng. Nhìn hơi thở đều đặn ngay bên cạnh, không hiểu sao Chi cảm thấy buồn trong lòng.

Nắng xuân đã lên, soi vào phân nửa rèm cửa, không chói nhưng đủ làm Thanh mở mắt vô thần nhìn lên trần nhà. Một lúc định thần lại nhìn đồng hồ điện thoại, Thanh mới nhớ ra rồi lười nhát lên tiếng khàn đục sương đêm :
"Hơn bảy giờ rồi, Chi ơi dậy đi em"

Không có tiếng trả lời.

An Thanh vẫn chưa biết điều gì cho đến khi vươn tay rờ chỗ bên cạnh liền nhận lại sự trống rỗng. Nàng nhẹ quay đầu, tầm nhìn hụt hẫng bao trùm đôi mắt, là em gạc nàng!

An Thanh luôn sợ cảm giác sau khi ngủ dậy mà chẳng thấy ai. Đó là lý do nàng không ngủ trưa, đó là lý do thời sinh viên thực tập ở một mình luôn rủ bạn bè mở tiệc ngủ.

Không biết Chi đi lúc mấy giờ, chỉ biết cho dù mấy giờ đi nữa thì chỗ em nằm vẫn còn hơi ấm chưa tan. Tựa như một nhánh hoa hồng đọng mùi hương của em mà lại có gai cứa lên mắt Thanh vậy.

Bất giác, một giọt thủy tinh trong suốt rơi xuống gối em...

Vòi sen tứa liên hồi suốt nửa tiếng không tắt, An Thanh khóc trong phòng tắm đầy gương. Mùi vị của Chi vẫn còn lưu trên da thịt nàng, kính trắng còn phản chiếu vết đỏ tối qua em cắn nhẹ yêu thương để lại. Thanh từng nghe nói rằng vết hickey cũng là vết chiếm hữu, nhưng người xem trọng mọi thứ như Chi lại chọn cách ít đụng chạm tới thân thể Thanh...

"Ghen chứ, em cũng biết ghen đấy. Em còn muốn hôn khắp người chị để gián tiếp nói rằng chị là vợ em. Nhưng hiện tại bản thân chưa có những thứ bảo đảm trách nhiệm hết cho chị, nên em chỉ biết lượng sức mình mà thôi. Em chỉ mua những thứ mà em biết sử dụng, cũng giống như chỉ nuôi thỏ nếu biết cách chăm chúng. Nói em nhu nhược cũng được, vì yêu chị nên em mới nhu nhược."

Tường Chi thường vui cười khi nói suy nghĩ trong lòng mình cho Thanh nghe, nhưng tại sao âm thanh đó lại xuất hiện cáu xé nàng vào giờ này? Bốn năm yêu nhau mà Chi chưa từng khám phá thân thể Thanh bao giờ, có chăng cũng chỉ vuốt ve bên ngoài như tối qua mà thôi. Trong chấp niệm của Chi, Thanh luôn hoàn hảo, em ấy lại không muốn phá vỡ sự hoàn hảo đó.

[BHTT][Tự Viết] Tâm Khúc Giữa Chúng TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ