Chương 3 : Cảm Ơn Em

335 15 0
                                    

Năm nay lịch thực tập của An Thanh rất nhẹ, chủ yếu đi thăm sức khỏe bệnh nhân và ngồi nhàn rỗi nghe Evy kể về chuyến đi khám sức khỏe trường học. Lần này An Thanh được điều làm phụ tá cho Bác sĩ chính tại trường phổ thông chiều hôm sau.

Nghe cũng vô thức gật đầu, nhưng tâm trí lại nghĩ tới chuyện tống tiền và thái độ của bé nhân viên hôm đó.

Dù em ấy vẫn đi làm bình thường, nhưng sự né tránh cũng nói lên rằng Chi đã biết hết rồi, chỉ là không nói ra thôi. Bỗng nhiên An Thanh cảm giác Chi rất phiền phức, hàng rào vô hình khó gần của An Thanh nay lại được dịp nhân đôi.

Sân bóng rổ hôm nay không nắng nhưng mắt của Chi vẫn cứ nhíu lại, đơn giản vì nàng đã bỏ kính. Triết thua thảm hại chán nản không thèm chơi nữa, nhờ vậy mới nhìn thấy bóng Ngân Vũ từ xa đi tới.

"Xem tổng thống đến tìm kìa."

Pha đùa giỡn đồng thời cũng trách khéo làm Ngân Vũ cười bất lực cho qua. Nàng chìa tay đưa ra vài thanh socola :
"Không hiểu sao trường chuyển tớ qua lớp khác."

Ừ không hiểu thật, ai cũng không biết, chỉ mình Ngân Vũ biết. Đã lâu không gặp đến độ bạn mình ghét socola mà Ngân Vũ cũng quên rồi. Tường Chi khẽ nhìn Triết ra hiệu cậu ta tiết chế lại, rồi thoáng nhìn nơi cổ tay có vết bầm đã che qua lớp áo của Ngân Vũ :

"Dạo này ít gặp cậu quá..."

Cách xưng hô này là từ Ngân Vũ dẫn trước, nàng ta là người Bắc, thân thiết như vậy nói không có gì lạ. Nghe Tường Chi thẳng thắng vào vấn đề, Ngân Vũ không biết làm sao đành quay sang vỗ vai Triết chuyển chủ đề :
"Này, tao xem mày thi rồi, học sinh trường khác chê cả đầu tóc cơ"

Đúng là phận nam bị phân biệt đối xử, Triết cười chua chát nhún vai, đầu cậu ta làm gì có tóc ! Tường Chi như tìm lại niềm vui của ngày đó, trực tiếp hỏi ngay:
"Này, trận của tớ ngay chủ nhật ngày nghỉ, nhớ đến xem nha"

Lời mời cuốn trôi nụ cười của Ngân Vũ. Chủ nhật...

Không có tiếng trả lời, Ngân Vũ một lần nữa đánh trống lãng, cướp quả bóng trên tay Tường Chi. Sự đam mê thể thao làm Chi quên cả dự định mình muốn hỏi gì, hai bóng áo dài cùng nhiệt huyết trên sân.
Đằng xa có đôi mắt theo dõi Tường Chi khá lâu rồi, áo trắng Blouse càng tăng cao tri thức của An Thanh. Nhưng không cao bằng chiếc mũi của nhân viên nàng.

Trưa nóng bức cả người, xếp hàng một khoảng lâu mới đến lượt làm Tường Chi nóng chết đi được. Cuối cùng cũng đến lượt ngồi xuống ghế trước mặt Bác sĩ thực tập đang ghi chép:

"Lê Tường Chi, 1m60, 48kg, mắt trái loạn bốn độ, mắt phải bình thường. Sao em vào được đội tuyển vậy ?"

Tường Chi giật mình ngước nhìn, hóa ra là chị Sếp. Chiếc áo trắng làm nàng không nhận ra nỗi, vừa có nhan sắc lại học cao, kinh tế dư giả lẫn tự chủ, sao lại có người hoàn hảo như vậy?
Mắt thấy nữ sinh trước mặt ngẩn người ra làm An Thanh có chút buồn cười :

"Không chịu đeo kính sẽ dẫn đến nhược thị đấy."
"À..dạ chị. Dạ bác sĩ."

Một phút luống cuống làm Tường Chi rất hiền lành dễ thương, An Thanh có thấy qua nhưng cũng không đáp gì nữa, chỉ tiếp tục làm xong công việc của mình. Sự xa lạ này có lẽ một phần do An Thanh ngại đối diện với em.

[BHTT][Tự Viết] Tâm Khúc Giữa Chúng TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ