Chương 40

161 14 0
                                    

Đêm hôm đó, ta không ngủ được.

Gương mặt Hiên Viên Tĩnh cùng bối ảnh của Hoà Phong luân phiên xuất hiện, khiến trong tim ta có một áp lực khó hiểu.

Cảm thấy bên người truyền đến một tiếng thở dài, ta mở to mắt, nhìn thấy một khuôn mặt như nguyệt buông xuống.

"Vô Tâm..." Ta mở to hai mắt, hết nửa ngày mới phục hồi tinh thần, "Hoà Phong với Hiên Viên Tĩnh đều đã tới, ta còn đang thắc mắc tại sao chưa thấy ngươi."

"..." Y không nói, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt ưu sầu của ta.

"Ta tưởng ngươi biết chuyện của ta cùng Hiên Viên Tĩnh, đã không quan tâm đến ta nữa..." Mũi ta bỗng thấy cay cay.

Y cười gượng gạo nói: "Sao lại nghĩ thế?"

"Vô Tâm, đôi khi ta không thể hiểu được ngươi... Hiên Viên Tĩnh lẫn Hoà Phong đều bắt ta chọn lựa, chỉ có ngươi gặp ta là không đề cập tới chuyện đó, ngươi thật sự không buồn ta sao?"

Vô Tâm tao nhã đến nằm cạnh ta, tay trái chống lên đầu, ngón trỏ xoay vòng trên huyệt thái dương. Đó là tư thế khiến ta tâm viên ý mã của y, thoạt nhìn tựa hồ không quan tâm tới gì cả, ánh mắt cũng bí hiểm.

"Lúc ngươi dùng Hồng nhan tuý khiến ta hôn mê để đi tham gia Võ lâm đại hội, ta đã biết kết cục sẽ thế này."

"A?"

Tay phải của y đưa đến, nhẹ nhàng nâng cằm ta nói: "Nhìn cặp mắt đào hoa của ngươi, nhất định quyến rũ nhiều người."

"Ta... không phải muốn quyến rũ ba người ngươi mà..."

"Ha ha... Là chúng ta cam tâm tình nguyện..."

"Vô Tâm, sao ngươi vẫn thoải mái như vậy? Ngươi biết rõ ta rất khó lựa chọn, thậm chí còn không có dự định sẽ chọn ai..."

"Dù ngươi có chọn ai, ta cũng sẽ đồng ý."

"Cho dù ta vĩnh viễn ở trong này không chọn ai cả, ngươi cũng đồng ý?"

Thuỷ Vô Tâm vuốt mấy sợi tóc trên trán ra sau đầu, ánh trăng phong tình như nước kia dường như muốn ghẹo người, "Ngươi có muốn ở trong này bao lâu hoặc rốt cuộc không lựa chọn ai, ta đều đồng ý... Nếu như ngươi muốn làm hoà thượng, còn phải xem định lực của ngươi có đủ không."

"Ta đâu..." nghĩ tới việc làm hoà thượng, có điều còn chưa nói hết câu, vạt áo đã bị túm lấy, môi Vô Tâm tiến vào, không chút chần chờ tách hai hàm răng của ta ra, khua trên hàm trên, nhẹ nhàng liếm. Toàn thân ta một chặp run rẩy, bên tai có tiếng cười yếu ớt của Vô Tâm: "Nếu ngươi muốn ở nơi này phụng dưỡng Phật tổ, ta sẽ ở nơi này để phụng dưỡng ngươi, được không?"

Còn chưa kịp trả lời gì, môi y đã hạ xuống lần thứ hai, tinh thế mút vào lưỡi của ta, không nhanh không chậm, như là dẫn dụ ta vào thế giới bên trong của y.

Đầu ngón tay y bắt đầu nóng lên, túm thật chặt sau gáy ta, giữ chặt cái đầu đang giãy giụa của ta, sau đó một cú thiên toàn địa chuyển, y đã trở mình nằm trên người ta.

"...Đừng... Nơi này là chốn chùa chiền..."

"Vậy ngươi đừng nên lên tiếng a." Ngữ điệu của y châm chọc, vẻ mặt lại nghiêm túc.

Ta kéo ống tay áo của y, muốn đẩy y ra, không ngờ lại khiến cổ áo y bị kéo xuống, lộ ra một mảng ngực lớn, nhất thời làm mặt ta nóng lên, không dám nhìn thẳng.

Y thừa dịp ta đang thất thần, ngón tay nôn nóng tham nhập vào trong vạt áo của ta, khiêu khích trên xương quai xanh, trượt xuống thù du trước ngực, sức mạnh làm ta có chút đau đớn.

Ta nắm lấy hai cổ tay y, muốn dùng sức đẩy chúng ra. Chủ nhân của chúng lại cười cười lơ đễnh, cúi người, đuôi tóc quét trên mặt ta nhồn nhọt, ta vừa định đẩy đầu y ra, lại cho tay y cơ hội trút quần áo của ta. Mà những tiếng thì thầm bên tai của y lại khiến cơ thể ta có luồng nhiệt lưu tuôn trào ở hạ thân.

"Hẳn là Phật tổ cũng muốn biết một chút cái gì gọi là nhân gian cực lạc..." Sau đó nhẹ nhàng cắn lên cổ ta, ta cơ hồ có thể cảm thấy động mạch phập phồng ở chỗ y cắn.

Không thể như vậy được, ta vừa định la to, nụ hôn của y lại rơi xuống lần thứ hai, tinh tế mềm mại. Sau đó trở ngược thân thể ta lại, mặt y dán trên lưng ta, ta có thể cảm nhận rõ ràng da mặt y, nhẹ nhàng mà do dự trượt xuống, cũng có năng lực thêm dầu vào lửa giống như ngón tay y.

"Đã lâu không được ôm ngươi như vậy... Quả thật đã rất lâu..." Giống như đang mê sảng.

Sau đó y gập hai chân ta lại, khiến ta quỳ úp sấp trên giường. Ta thừa tư thế này nhanh chóng bò ra ngoài, lại bị y vòng tay ôm ở mông ta, mạnh mẽ thâm nhập, nụ hôn của y vừa hạ xuống, đã khẽ nói: "Không kể ánh mắt của ngươi, nơi này cũng rất quyến rũ người ta..."

Ta có cảm giác hơi thở ấm áp thổi vào hậu huyệt của ta, "Đừng náo loạn nữa..."

Đầu lưỡi của y tiến vào, liếm nội bích, xoay vòng nhuyễn động.

"A... A..." Ta căn bản không chịu nổi những khiêu khích đó, "Ngươi đi ra đi... Được không... Dơ lắm..."

Y lại càng tiến sâu vào trong, cơ thể ta mềm nhũn đến độ muốn gục xuống.

Tay y nắm lấy dục vọng của ta, ma sát lên xuống, thỉnh thoảng lại đùa giỡn với khe hở của linh khẩu. Ta có cảm giác nhiệt độ toàn thân đều đã tập trung ở chỗ đó, sau đó cái thứ còn nóng rực hơn dục vọng của ta đặt trước huyệt khẩu của ta.

"Thần Nhi... Ta không nhịn được nữa..." Sau đó phân thân của y vội vã tiến vào, tràng bích của ta bao vây quanh phân thân của y, khiến y nhất thời co rút như nổi cơn điên cuồng.

Đau đớn đan xem cùng khoái cảm, khiến ta cắn môi khóc nấc lên.

Y hôn bên tai ta, an ủi bằng giọng trầm thấp: "Đừng khóc... Thần Nhi..."

Y trở ngược toàn bộ thân thể ta, thứ nóng rực bên trong cùng với tràng bích của ta kịch liệt ma sát, ta cơ hồ sắp thét lên, nhưng rốt cuộc lại không phát ra thanh âm nào.

Y nâng mông ta lên, điên cuồng thúc lên xuống, ta mơ hồ như thấy được biểu tình của y khi nói câu: "Đừng phiền não nữa... Cứ yên tâm mà được yêu là tốt rồi..."

Phong Lưu QuyểnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ