Chap 21: Nhiều lúc tao tưởng mày đã cho tao một cái bùa lú

1.2K 89 4
                                    

Bọn cô, cả người nhớp nháp rác rưởi lại còn cả máu đi vào phòng, có tiếng gào lên: 

- Ginny!

Đó là tiếng bà Weasley, nãy giờ vẫn ngồi khóc nức nở trước lò sưởi. Bà đứng bật dậy, ông Weasley cũng bật dậy theo vợ, cả hai lao vào ôm chầm lấy đứa con gái nhỏ Ginny. Rồi ngay lúc đó, bọn cô nhận ra cả lũ đều bị ôm cứng trong những cánh tay của ông bà Weasley. Mặt Draco méo xệch lại, thì cậu đã hết ghét bọn họ bao giờ đâu:

- Các con đã cứu em nó! Chính các con đã cứu Ginny! Làm sao mà các con làm được hả?

- Tôi nghĩ tất cả chúng ta đây đều muốn biết điều đó.- Giáo sư McGonagall cũng nói, không ra hơi

- Trước tiên thì bỏ tôi ra đã. - Draco khó chịu lên tiếng

Cả căn phòng im lặng, có lẽ giờ họ mới để ý đó là người nhà Malfoy. Người nhà Malfoy, người nhà Slytherin lại đang đứng trong phòng này, trong mớ hỗn lộn này. Ông Weasley lên tiếng:

- Cậu Malfoy, sao cậu lại ở đây?

- Hỏi đứa con gái quý hóa của ông ấy! - Draco khó chịu nói

Harry bắt đầu kể cho mọi người nghe mọi chuyện. Suốt gần mười lăm phút đồng hồ, Harry nói trong sự im lặng chăm chú tuyệt đối của mọi người: nó kể lại giọng nói vô hình bí hiểm mà nó nghe được trong lâu đài, mà cuối cùng lại chính Hermione phát hiện đó là tiếng nói của con Tử Xà đi luồn trong ống nước. Nó kể nó và Ron đã theo dõi lũ nhện vô tuốt trong khu Rừng Cấm như thế nào, và con Aragog đã bảo cho chúng biết nơi mà nạn nhân cuối cùng của Tử Xà đã bị giết chết. Rồi nó kể làm thế nào mà nó đoán ra con ma khóc nhè Myrtle chính là nạn nhân đó, và làm sao suy ra được lối vào Phòng chứa Bí mật lại có thể ở trong buồng tắm...và cả việc Draco đã phá hủy cuốn nhật ký ra sao nữa. Khi Harry tạm dừng để thở thì giáo sư McGonagall hỏi ngay:

- Giỏi lắm! Vậy là các trò đã tìm ra cửa vào Phòng chứa Bí mật, ta phải nhắc thêm là các trò tìm ra được sau khi đã phá vỡ hàng trăm nội quy của nhà trường thành rác vụn; nhưng mà bằng cái cách gì trên thế gian này mà các trò còn sống sót ra khỏi đó được hả, Potter?

Thế là Harry, bằng giọng đã bắt đầu khào khào vì nói hơi nhiều, lại kể tiếp về sự xuất hiện đúng lúc của Fawkes và về cái nón Phân loại đã tặng cho nó thanh kiếm. Nhưng rồi nó bắt đầu ấp úng. Cho tới lúc đó nó vẫn cẩn thận tránh nói đến quyển nhật ký của Riddle, và tránh nói đến Ginny. Cô bé đang đứng dựa đầu vào vai bà mẹ, nước mắt vẫn còn tuôn thành dòng lặng lẽ trên đôi má. Cụ Dumbledore lên tiếng, nhẹ nhàng:

- Điều làm ta thú vị nhất là làm thế nào mà Chúa tể Hắc ám Voldermort có thể mê hoặc được Ginny, khi mà theo nguồn tin của ta hiện giờ hắn đang trốn trong rừng sâu, ở tận Albania.

Ông Weasley thốt lên bằng giọng sửng sốt:

- C... cái... cái... gì? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hả? Mê... mê hoặc Ginny hả? Nhưng mà Ginny... Ginny đâu có..., phải không Ginny?

- Chính cuốn nhật ký mà Malfoy phá hủy, cuốn nhật ký đó của Riddle viết vào năm 16 tuổi. Hắn ta là học sinh xuất sắc nhất từ xưa tới nay của Hogwarts. Nhưng rất ít người biết được Voldemort vào thời niên thiếu có tên là Tom Marvolo Riddle. Sau khi ra trường hắn ta đã đến làm tại tiệm Borgin và Burkes, ở đó hắn ta tha hồ nghiên cứu nghệ thuật Hắc ám từ đó lún sâu vào Nghệ thuật Hắc ám, giao du với những phù thủy xấu xa nhất trong giới, trải qua rất nhiều phen biến đổi pháp thuật hiểm nghèo, rồi hắn ta chính thức đổi tên thành Chúa tể Hắc ám Voldermort, khó mà nhận ra được hắn ta nữa. Hầu như không ai thấy có gì liên hệ giữa Chúa tể Hắc ám Voldermort và cậu học sinh thông minh đẹp trai từng là thủ lĩnh nam sinh của trường. - cô nói

[Draco] Dù thế nào tôi vẫn chờ emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ