Ở phía bên này Kim Lăng đang ngồi vẽ bùa thì bất ngờ bị ôm chầm, cậu ngạc nhiên quay lại liền thấy vẻ mặt đầy ủy khuất của Kim Như Lan, ngoài cửa là Ngụy Anh và Lam Vong Cơ đuổi tới
Kim Như Lan mím môi, chôn mặt vào người cậu "Cữu cữu..."
Kim Lăng bỗng hiểu rõ, câu nói của cậu có tác dụng. Và có vẻ như, sự thật quá khó chấp nhận
Cậu nhìn Ngụy Vô Tiện "Đại cữu, Nhiếp tiền bối, các ngươi cho ta mượn căn phòng này nhé"
Ngụy Vô Tiện gật đầu "Nào nào các hài tử, ôm sách vở theo ta"
Lam gia môn sinh lật đật gói ghém đồ vật theo đuôi, chỉ chừa lại hai người Kim Lăng cùng Ngụy Anh lo lắng đứng bên ngoài
"Ngươi không ở cùng hắn, tìm ta đưa cái vẻ mặt ủy khuất này là sao?" Nhéo má của bản thân mình, từ ngày ở cùng nghĩa mẫu, những động tác này đối với cậu ngày càng quen thuộc.
"Cữu cữu nói hắn sắp chết rồi, hắn nói sau này muốn ta cùng Ngụy Vô Tiện chiếu cố lẫn nhau" Khuôn mặt đối diện nức nở, như tìm thấy người để kể khổ "Hắn gạt ta đúng không, ngươi mau nói với ta là hắn đang gạt ta đi"
"Cữu cữu có bao giờ đem mạng mình ra đùa đâu, ngươi biết mà" Kim Lăng cười buồn
"Vậy ngươi cũng biết hắn đối với chúng ta quan trọng như thế nào mà" Kim Như Lan cơ hồ muốn hét lên, nắm lấy vai Kim Lăng siết chặt "Ngươi mau nói cho ta biết ta phải làm gì mới có thể cứu lấy hắn, ngươi mau chỉ cho ta đi"
"Kim Lăng, ngươi bình tĩnh lại trước đi"
"Ta làm sao bình tĩnh được, ta rất muốn nói với mình là hắn đang gạt ta, nhưng mà... nhưng mà... ta biết rõ, không phải" Kim Như Lan cúi đầu
"Ngươi đã biết không phải, vậy ngươi còn tốn thời gian ở đây để cố chấp lời khẳng định gì từ ta chứ?" Kim Lăng thở dài "Ngươi đã biết thời gian còn lại không nhiều, sao ngươi lại không quý trọng khoảng thời gian hắn còn đang yên yên ổn ổn trước mặt ngươi mà bồi hắn chứ"
Kim Lăng mím môi, nhẹ giọng "Ngươi có biết, lúc ta trơ mắt nhìn cữu cữu lấy tính mạng đổi lấy sự an toàn cho ta, không có bất kỳ câu từ biệt nào, cứ thế đơn độc biến mất, ta đã nghĩ cứ thế cùng hắn rời đi thế gian này, cũng rất tốt"
"Nhưng lúc gặp lại hồn phách hắn, hắn hận không thể vặt đầu ta xuống nhét lời mắng vào. Ta mới biết, một ngày nào đó hắn sẽ rời đi, chỉ là sớm hay muộn thôi. Mà kì vọng của hắn đặt vào ta chỉ có một, muốn ta sống cho thật tốt"

BẠN ĐANG ĐỌC
[MĐTS] TIÊU DAO SƠN THỦY
Humor"Náo loạn cái gì, cũng đâu phải Vân Mộng Giang thị chỉ có bấy nhiêu gia sản, sợ cái quỷ" . "Xin lỗi, là do ta tư chất không tốt, liên lụy người" "Ta... ta không có ý đó" . "Hoài Tang huynh?" "Ngụy huynh?" . "Đừng... đừng đánh ta. Xin lỗi... thực xi...