Câu chuyện xưa này rất tuyệt vời, vui vẻ, không thực tế. Thậm chí tôi còn không viết lý do vì sao hai cô ấy lại ở cùng nhau, chỉ là các cô ấy cứ sống cùng nhau sau cái sự cố đêm hôm ấy. Mà tôi muốn chủ yếu là cuộc sống, chứ không phải miêu tả hoàn toàn cái quá trình sống đó. Hai cô gái sống chung với nhau là vì tính cách của họ, dù thật khó tưởng tượng, nhưng lại hợp nhau vô cùng.
Chuyện cũ có phần rõ ràng, có phần xã hội không tưởng, có phần dối trá, dùng sắc tình, ánh mắt hấp dẫn, mộng tưởng hão huyền nhàm chán. Tôi cũng muốn thế, và làm thế, nhưng chỉ là muốn cho các bạn đọc cảm thấy vui vẻ mà thôi.
Trước đây có người xem qua văn phong của tôi, sau đó nói tôi chẳng qua chỉ muốn viết văn, nhìn qua là đã thấy chẳng có ý nghĩa gì, đều là rác rưởi cả. Rằng cô muốn nói cho người khác biết về cuộc sống của chúng ta, kỳ thật chúng ta cũng giống các cô thôi; chúng ta cũng biết yêu đương, cũng vui vẻ, cũng vì củi gạo mỡ muối tương cà mà phải lo toan, cũng có những mâu thuẫn thường ngày. Thế giới này và thế giới khác cũng không có chỗ nào là khác nhau.
Tôi không biết tôi đã viết như thế nào, chỉ cảm thấy trong câu chuyện cũ từ đời nào ấy, thật sự không có gì hoa lệ cả, cũng chẳng để thỏa mãn ảo tưởng của bất kỳ ai. Những thứ này chỉ là một đoạn rất ngắn của cuộc sống, cũng có những chuyện mà chúng ta đều không giải thích được. Ở Tấn Giang, không phải chỉ những người phải sống trong vòng luẩn quẩn mới đọc đến văn. Có lẽ tất cả chỉ là sự hiếu kỳ đối với thế giới này, có lẽ chỉ là theo hoa bách hợp, đến bách hợp tiểu thuyết, chỉ khi đọc chúng mới thôi nhớ nhung người kia. Hãy nhìn cái thế giới này xem, thực ra cũng chỉ là một cách con người ta ảo tưởng, giống như những cô gái bình thường cứ mơ mộng mình là cô bé Lọ Lem được Hoàng tử yêu mến vậy.Park Chaeyoung được Lalisa xem trọng, thực ra có nhiều chi tiết hạnh phúc được miêu tả tỉ mỉ, đều là phóng đại mà nên. Rất nhiều người có thể làm chuyện gì đó vì bạn, để mà bạn có thể cảm thấy hạnh phúc
Thử cảm nhận mùa đông này xem, thật ấm áp.
Có một người như thế... Nếu như bạn phát hiện trong túi mình, có một hộp sữa đường do ai đó chuẩn bị sẵn, thì chắc chắn bạn sẽ thấy hạnh phúc. Có một người nấu cơm cho bạn, giặt quần áo cho bạn, làm cho bạn vui vẻ, bạn sẽ cảm thấy thoải mái.
Thật khó gặp được một cuốn tiểu thuyết như vậy nữa... Không có sự ràng buộc của đạo đức luân lý, câu chuyện đêm ấy cứ tiếp tục hạnh phúc mà tiến triển, không có bên thứ ba, không có hiểu lầm, không có tình tiết phức tạp, thậm chí cái khuôn phép cơ bản của tiểu thuyết cũng không có. Chỉ một chi tiết nhỏ nhặt, cũng có thể trở thành tình yêu của hai con người.
Cuốn tiểu thuyết có thể khiến cho bạn đọc cảm động, vậy là đủ.
Mùa đông đến rồi, nhớ mặc cho ấm đấy.
Mắt lại bắt đầu đau, tôi lại nghĩ về chuyện cũ, kiếm tìm lấy niềm vui trong đó. Tôi biết rõ, viết nên tiểu thuyết này không để kiếm tiền hay xuất bản, lại càng không thể cầm cuốn tiểu thuyết này đi ra ngoài mà khoe khoang. Tôi không thể quang minh chính đại nói cho người khác biết: đây là tôi làm. Kể ra một cô gái viết tiểu thuyết thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng tôi cũng chẳng thể đem câu chuyện mình viết ra đi so với các cao nhân khác. Mẹ chỉ sinh ra tôi, một đứa con bình thường.
Tôi ở đây, viết về Lalisa. Tôi thích những cô gái sạch sẽ, muốn cô ấy tràn đầy sức xuân, nhan sắc lãnh đạm, dưới ánh mặt trời là đôi mắt nâu, nhưng thực chất đồng tử có màu trà, có thể phản chiếu hình ảnh của bất kỳ ai. Cô ấy ôn nhu, tỉnh táo, và hoàn mỹ nhất. Và cũng tốt nhất. Park Chaeyoung cũng là một kiểu nữ nhi mà tôi thích, một cô gái năng động, cởi mở và hoạt bát. Cô ấy sẽ cho chúng ta niềm vui, và cũng cho chúng ta sự bi thương thống khổ.
Tôi muốn cho người khác thấy chuyện này như một tiếng nói chung, ai ai cũng có thể nhìn thấy thực tế.
Có người nói, ở trong những dòng văn của cô, tôi cảm thấy như có một đoạn ngắn cuộc đời mình.
Còn tôi, trong những dòng văn của mình, tìm những đoạn ngắn trong cuộc đời người khác, bù đắp cho chính bản thân mình.
Thật không nỡ. Đã nói rằng sẽ gặp lại sau, rồi lại vô tình quay về, mở ra xem, rồi ngẫm lại là không ngờ đã từng khiến cho người khác phải cảm động. Tôi rất sợ lãng quên. Tôi xem những dòng nhắn lại của các bạn, mỗi lần như thế lại cảm thấy tinh thần khôi phục phần nào, vì sự rối ren, vì sự mệt mỏi. Nhưng tôi đều nhớ rất rõ tên các bạn. Nhớ rõ từng người quen hay vào xem, bởi thực ra cũng chẳng có nhiều người đọc.