Chương 14: Đêm mê hoặc

2.1K 275 17
                                    


Giọng nói xa lạ, xa lạ giống như nơi cấm địa này. Tay Takemichi dừng lại giữa không trung, toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngực cảm thấy khó thở, mặt cậu tái nhợt, tràn ngập khiếp sợ, qua một lúc lâu mới run run hỏi:

"Anh, anh là ai?"

Người đàn ông kia mặc áo tắm ngồi ở mép giường, mắt nhìn chằm chằm ly rượu trên tay, trong bóng tối, Takemichi không nhìn thấy ánh mắt lúc này của anh ta chứa đầy thù hận, lạnh lẽo bao phủ, anh ta nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, đôi mắt thâm thúy lộ rõ nét u ám:

"Cút!"

Run rẩy nhặt lấy hợp đồng, Takemichi đứng lên, hỏi lại một lần nữa:

"Anh, rốt cuộc anh là ai?"

Không khí lại rơi vào trầm mặc, loại cảm giác này, khiến Takemichi nhớ đến thời điểm một năm trước đây, lúc cậu lo lắng đứng ngoài cánh cửa quyết định sự sống chết của anh, hi vọng và sợ hãi, mắt cậu từ từ đỏ lên.

"Tôi?" Người đàn ông kia cười lạnh:

"Tôi chẳng qua là ông chủ bí ẩn của Cám Dỗ." Câu trả lời không lộ ra một chút manh mối.

"Không, anh sẽ không chỉ có như vậy."

Takemichi khẳng định, giọng nói vì kích động mà nâng cao.

"Lúc này, khách của cậu đang tìm cậu đấy."

Người đàn ông kia đặt ly rượu lên bàn, tiếng động lạnh như băng, sau đó anh ta đứng dậy: "Nếu cậu không đi, đừng trách tôi đổi ý."

Ngữ điệu người đàn ông, từ chối rõ ràng.

Mãi đến khi ra khỏi phòng, rời khỏi Cám Dỗ, bước trên đường cái, bị gió lạnh phả vào mặt, Takemichi tỉnh táo ra một chút.

Trong biển người qua lại, chỉ có mình cậu, lạnh lẽo, cô độc.

Lấy điện thoại di động ra định xem giờ lúc này mới phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ, còn chưa kịp nhìn kỹ, di động lại rung lên, cậu liền nghe máy:
"A lô."

"Cậu bé, cậu đang thử thách tính kiên nhẫn của tôi sao?"

Ngữ khí Mikey không hài lòng: "Hay là muốn đổi ý?"

"Lúc nãy vào Cám Dỗ, tôi để điện thoại rung."

"Cậu đang ở đâu?"

Takemichi nhìn xung quanh, nói địa điểm, Mikey không nói thêm câu nào trực tiếp ngắt điện thoại.

Takemichi gọi về cho mẹ, nói đêm nay cậu ngủ nhà bạn, mẹ nghi ngờ hỏi, cậu chỉ trả lời qua loa mấy câu, cậu mệt mỏi, không đủ sức đi ứng phó.

Takemichi ngồi xuống chiếc ghế đá bên vệ đường, phía đối diện là một quán cà phê âm nhạc. Màn đêm, sâu thăm thẳm.
...

Bạn có thực sự quên được mối tình đầu của mình

Nếu có một ngày

Bạn gặp một người có khuôn mặt giống hệt người đó

Là người đó thật sao, còn có thể sao

Đây là vận mệnh khoan dung, hay chỉ là

Một trò đùa khác.....?

[Mitake] Ám dục - chuyển verNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ