Chương 74: Bất an

1K 130 22
                                    


Người đàn ông này, trong miệng thật sự vĩnh viễn không có lời nào tốt đẹp.

Sắc mặt người đàn ông kia dần khó coi, dáng vẻ kiêu căng lúc trước của hắn giờ đã bị ép tới kệch cỡm.

"Không ngờ lại là người của Sano thiếu, đã để ngài chê cười rồi."

Thái độ của Mikey thờ ơ lạnh nhạt liếc hắn ta rồi lại nhìn qua Takemichi phía bên cạnh, ánh mắt tối sầm khi rơi vào vòng eo nhẵn nhụi của cậu.

Âm nhạc sôi động khuấy đảo tâm trạng của tất cả mọi người, nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông mà khó lòng lấy lại được vẻ cố hữu. Hai tay Takemichi siết chặt cán cờ, bị ép buộc nhìn nhau như vậy, khiến cậu không khỏi nảy sinh cảm giác bị áp lực đè nén.

Cậu muốn đưa mắt đi nơi khác, nhưng lại cảm thấy không nên trốn tránh, cùng sống dưới một bầu trời khó tránh khỏi sẽ có lúc chạm mặt nhau. Hơn nữa, bên cạnh anh ta đã có người phụ nữ mới, đối với người đã chơi đùa chán như cậu, hẳn anh ta sẽ không có chút quan tâm dư thừa.

Mikey ngạo nghễ, mở cửa xe xuống đi tới bên cậu.

Takemichi đứng chôn chân tại chỗ, người đàn ông mang khí chất tôn nghiêm như này lại đang tiến về phía mình, trước mặt cậu tỏa ra loại cảm giác bức bách đến khó thở, khí lạnh bao trùm, phảng phất một chút ít băng hàn. Tất cả như bao vây lấy cậu, Takemichi gắt gao nắm chặt tay mình.

Anh đứng trước mặt Takemichi, hai mắt đen láy bắt đầu nheo lại, trên người hương nước hoa rất dễ chịu, mái tóc bạch kim tùy ý tung bay, môi mỏng hơi nhếch lên, anh nói.

"Takemichi, tôi đưa cho cậu tiền còn chưa đủ? Sao còn mặt dày ở đây cho xấu hổ?"

Cậu cảm giác mình hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, chẳng biết tại sao, lại vì những lời này mà cảm thấy chua xót. Takemichi rũ mắt xuống, người đàn ông được bao bọc bởi bộ đồ hàng hiệu sang trọng, tựa như cách xa cậu cả một thế giới.

Khóe miệng nhấc lên, mặc dù cứng ngắc nhưng vẫn cố cho anh thấy cậu đang cười. Takemichi kiên quyết ngẩng đầu, khóe miệng có chút ý cười nhàn nhạt.

"Sano thiếu gia, là ai gặp ai mà xấu hổ đây?"

Anh ta cười cười, tựa hồ tán thành lời của cậu nói ra, rồi lại cảm giác hình như có gì không đúng.

"Tôi đưa cho cậu tiền, hẳn là đủ nuôi sống cậu vài đời, Takemichi, chẳng lẽ cậu trời sinh lại yêu thích những nơi như thế này?"

Khi nói ra những lời này, Mikey tự nhiên cũng không nghĩ tới rằng câu nói sẽ đả thương người khác biết bao.

Takemichi khóe môi nhếch lên một đường, cười tự giễu, mặc dù có chút cứng ngắc nhưng cũng đủ mê người. Dáng người cậu mười phần mị hoặc, đều toát lên vẻ phong tình.

"Tờ chi phiếu lớn như vậy tôi còn chưa sử dụng qua, tôi phải cẩn thận suy nghĩ, làm thế nào để lấy lại tuổi thanh xuân một cách triệt để nhất. Sano thiếu gia từ trước đến nay hào phóng, hôm nay không phải là còn muốn cho tôi một khoản tiền a?"

Nói xong, Takemichi liền xoè hai bàn tay ra trước mặt Mikey, cậu cư nhiên hiểu rõ hành động này sẽ khiến người đàn ông trước mặt chán ghét như thế nào.

[Mitake] Ám dục - chuyển verNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ