Han Jiyoung nắm giữ địa bàn nơi này từ khi anh ta mới năm ba đại học, tính đến thời điểm hiện tại cũng đã mười năm. Ở thành phố này lăn lộn cao thấp các nơi, ở các địa điểm ăn chơi đàn đúm cũng từng bị anh ta làm khó dễ không ít, những kẻ hiểu biết mỗi khi gặp mặt anh ta đều phải nể mặt kiêng kỵ vài phần.
Gã đàn ông cao to kia sợ đến mức run rẩy, dù thế nào cũng không ngờ đến việc này.
Jennie đột nhiên nói: “Không có ai đánh trúng em.” – Đây cũng xem như nói thật, mấy quyền cước đánh tới kia đều được Jisoo đỡ hết.
Han Jiyoung kiểm tra cao thấp trái phải xung quanh gương mặt cô, xác định thật sự không có vết thương nào, mới nhìn tên đàn ông to xác đang run rẩy kia phun ra một chữ: “Cút!”
Jisoo lúc này mới sờ sờ cằm “hít” một tiếng, “Mẹ nó, đau thật!”
Jennie cắn môi, chỉ nghĩ đến thôi thì cơn sợ đã tràn tới, mạnh miệng nói: “Ai bảo anh đứng ra cản làm gì?”
Jisoo cảm thấy sắp bị nghẹt thở vì tức rồi, thở ra từ từ xong mới nói: “Tay chân cô ốm yếu như vậy, tôi không che cho cô, ngày mai cô có thể xác định là nghỉ bệnh dưỡng thương chắc rồi!”
Jennie cũng không hiểu rốt cuộc mình đang tức cái gì, quay đầu đi: “Liên quan gì đến anh?”
Jisoo ngây cả người, sau khi chợt hiểu thì lòng mềm nhũn, hơi cúi đầu đè thấp giọng dè dặt: “Cô còn tức giận chuyện tối qua à? Hửm?
Jennie liếc sang bên cạnh, lạnh nhạt nói: “ Chuyện gì? – À, tôi quên lâu rồi!”
“Thật xin lỗi, để anh trai giải thích em gái nghe?” – Jisoo đột nhiên hạ giọng: “Tôi không nên hung dữ với cô.”
Một câu nói, đã thành công phá vỡ sự lạnh nhạt của Jennie, tủi thân dâng lên không ít, cô cúi đầu xuống không nói một câu.
“Này này này, tôi đã bỏ lỡ chuyện gì sao? Hai người sao thế này?”- Han Jiyoung nghe cái hiểu cái không, như nghĩ tới cái gì.
Jisoo liếc hắn một cái: “Liên quan rắm gì đến cậu.”
Jiyoung cũng không giận, vỗ vỗ lên vai Hạ Nhiên: “Tính khí sao vẫn nóng như vậy chứ, đụng chút là cáu giận à!”
Tên này đã chọn đúng vị trí bị thương của anh mà vỗ, Jisoo thầm mắng, đồ âm hiểm!
Tối nay, Han Jiyoung vốn đang chơi bài trên lầu, lúc sau có một người bạn thuận miệng nói tầng dưới đang có đánh nhau, trong đám đó còn có một cô gái đặc biệt xinh đẹp, vài người khác cũng hùa theo lên tiếng hỏi đẹp cỡ nào. Kết quả là nghe người bạn kia miêu tả lại, trực giác Han Jiyoung mách bảo có chuyện không ổn liền mang theo người xuống dưới nhìn xem.
Một lần nữa quay về chỗ ngồi, Han Jiyoung dẫn người đi vào, “Uống gì thì tự mình lấy.”
“Các người uống trước đi.” – Giọng Jisoo vừa cứng vừa lạnh lẽo, xoay người lại, nhắm ngay Mino đang đứng ở sau lưng giáng cho một cú đấm.
Mino ngã xuống đất, bụm mặt không dám lên tiếng.
“Đám người kia hoạt động cái gì, đừng nói cậu không biết. Mino, con mẹ nó, cậu đây là ngại đầu trên cổ mình quá nặng đúng không? Muốn lấy xuống cho người ta làm banh đá hử?”
Mino tròng mắt đỏ bừng, “Anh Jisoo, em…”
Jisoo nhấc chân đạp thêm một cái, “Em cái gì mà em! Nếu cậu muốn chết thì nhảy mẹ xuống dưới kia đi!” – Anh tức giận chỉ cửa sổ, “Chớ liên lụy người khác. Yên tâm, cậu mà chết thì mẹ cậu cùng đứa bé sắp chào đời, tôi đảm bảo một chút cũng chẳng muốn trông nom.”
“Anh Jisoo, thật xin lỗi.” – Mino nói giọng đứt quãng, giống như lưỡi bị cắm mười mấy cây tâm.
“Tôi không cần cậu xin lỗi tôi, người cậu phải xin lỗi là cô ấy.” – Jisoo túm áo Mino kéo hắn đến trước mặt Jennie, “ May mắn bác sĩ Kim cho tôi biết kịp, bằng không cậu ở đó mà chờ chết đi!”
Jennie nhíu mày, nhìn Jisoo chăm chú.
“Lại ở trong lòng mắng ông đây đúng không?” – Jisoo không hề úy kỵ, cười lạnh: “Đàn bà con gái tốt nhất bớt lo chuyện bao đồng đi, biết rõ trên núi có hổ còn cố đi lên, đó không phải gọi là dũng cảm, mà là ngốc nghếch đấy!”
Jennie hơi biến sắc, Han Jiyoung lúc này hướng ra ngoài cửa kêu một tiếng: “Lấy một xô đá lại đây.” – Rồi nhìn Jisoo nói: “Cậu cần hạ hỏa!”
Jisoo ngồi lại trên ghế xô pha, sắc mặt cực kì khó coi.
Jennie thật cảm thấy không có cách nào mà thông não người này được, đi thẳng vòng qua anh, nói với Han Jiyoung: “Em đi trước, đồng nghiệp đang đợi.”
“Đồng nghiệp? Vậy gọi lên đây cùng chơi luôn.” – Han Jiyoung vẫn hào phóng như từ trước đến giờ.
“Không cần, là chỗ làm tổ chức liên hoan, nãy giờ đã gọi mấy cuộc hối về rồi.”
Han Jiyoung giúp cô mở cửa: “Vậy thì đi thôi, lần tới anh sẽ ghé về thăm ba mẹ chúng ta.”
Vừa nghe mấy chữ “Ba mẹ chúng ta”, Jisoo mạnh mẽ ngẩng đầu.
Jennie gật đầu: “Được.”
Đóng cửa lại, Han Jiyoung liếc mắt nhìn Hạ Nhiên: “Trên người tôi đều sắp bị cậu nhìn đến lủng vài lỗ rồi đấy, như thế nào, để ý em gái tôi? “
Jisoo tay chân dang rộng, tấm lưng rộng lớn dựa vào ghế sô pha, “Tôi với cậu quen lâu như vậy, đúng là không biết cậu còn có một cô em gái đấy.”
“Tính tình cậu lòng lang dạ sói, tôi tự hiểu rõ.” Han Jiyoung cười cười, móc điếu xì gà ném qua, “Hai ông già vốn là chiến hữu cách mạng, tình cảm hai nhà rất tốt, nên Jennie từ nhỏ đã luôn theo sau tôi, tôi cũng xem con bé như em gái ruột của mình. Sau này em ấy xuất ngoại đi du học, mấy năm nay cũng không gặp mặt nhiều.”
Jisoo châm xì gà xong, ngửa cổ nhả một hơi.
Han Jiyoung cười cười: “Để ý thật à?”
Jisoo: “Không được sao?”
Han Jiyoung dựa vào bên mép giường, hai tay lười nhác huơ huơ, giữa hai ngón tay kẹp điếu xì gà, tàn tro còn vương chút đỏ rực rơi xuống: “Jisoo, em gái tôi không giống như những con đàn bà mà cậu đã chơi qua.”
“Tôi không muốn chơi.”