Jisoo đem bao nhiêu cảm xúc chực trào cố nén xuống, “Cô bé này, sao em luôn giành làm những việc của đàn ông thế?”
Jennie có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Em sợ anh chỉ nói suông mà không có hành động gì khác.”
Jisoo cười mắng: “Ngốc.” Sau đó, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn của nam anh đang đeo, chỉnh lại một chút.
Jennie hỏi: “Đẹp không anh?”
“Đẹp.”
“Thích không?”
“Thích.”
Jisoo hạ giọng, giả giọng trầm ấm của nam, “Vừa lòng cưng đến vậy sao?”
Jisoo bị cô trêu cười không ngừng, “Anh đây có cảm giác như bị bao nuôi.”
Jennie nhướng mày, khí thế mười phần, “Đồ của em anh cũng nhận rồi, nhớ mà ra sức mà phục vụ em đó. Tối nay, phải xem biểu hiện của anh rồi.”
Jisoo vươn tay nâng khuôn mặt cô ra sức bẹo má cô, “Ra sức thôi chưa đủ, phải bán mạng luôn, bác sĩ Kim, em đừng quá kiêu ngạo.”
Jennie bị anh biến thành bộ mặt quỷ, trốn cũng không trốn được, “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm(*).”
(*) Chỉ những người chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu.
Jisoo đem cô kéo lại gần mình, thấp giọng nói: “Đúng vậy, thời điểm mà anh ăn em đó, phía dưới của em vừa mềm vừa nhiều nước.”
Jennie mặt mày đỏ chót, nhón chân thì thầm vào tai anh, “Kỳ thật, bây giờ, chỗ đó của em cũng nhiều nước lắm, anh có muốn thử một lần không?”
Jisoo bị cô trêu đến thần hồn điên đảo, “Tốt, em nhớ những lời vừa nói nhé, lát nữa không được khóc lóc xin tha đâu đó.”
Hai người về tới chung cư của Jennie, còn chưa kịp rút chìa khóa, Jisoo đã ôm cô từ phía sau tay không thành thật.
“Này này này, cửa còn chưa khóa nữa!”
Jisoo đem cô đẩy lên ván cửa, hai người cọ xát đến mồ hôi đầm đìa, lưng Jennie mồ hôi đổ ra như tắm, Jisoo đè người lên, cười cô, “Lưng em ướt như vậy, còn phía dưới thì sao? Hử?”
Jennie cắn môi, “Anh sờ thử là biết ngay mà.”
Jisoo nhanh chóng cởi bỏ những chướng ngại giữa hai người, chỗ đó của anh dán vào nơi ấy của cô vừa xoay vòng vừa ma sát, Jennie bị làm cho muốn phát điên, móng tay bấm chặt bờ vai anh, một chút lại một chút.
Jisoo nhịn đến cực hạn, chống đỡ bên ngoài chưa đi vào, “Chờ anh tí, anh đi lấy đồ bảo hộ đã.”
Jennie bắt lấy tay anh, như cá trượt dần dần xuống.
Đầu óc Jisoo như nổ tung, đêm nay, anh cảm nhận được cái gì là cảm giác mất hồn loạn trí.
Hôm sau Jennie tỉnh dậy, mép giường trống trơn.
Cô cố sức mà xuống giường, khóe miệng hơi đau, phía dưới căng trướng, cả người như bị bánh xe nghiền qua.
Jisoo đặc biệt thích thử nhiều tư thế mới, tối hôm qua hưng phấn đến quên hết tất cả.
Lúc Jennie đánh răng, nhìn mình trong gương, miệng đầy bọt trắng….
Cái tên đàn ông chết tiệt, tối hôm qua bắn đầy lên mặt cô.
Jisoo có việc đi từ sớm, chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng nhằm lấy lòng cô, nem rán cùng cháo hạt kê, còn rửa sạch một quả táo.
Jennie ngồi xuống vừa ăn vừa xem những chia sẻ của bạn bè trên mạng xã hội, lướt lướt mấy cái liền dừng lại, 6 giờ sáng nay Jisoo đã đăng trạng thái----
[Không cần uống sữa nữa, rốt cuộc tối hôm qua trước khi ngủ đã uống quá nhiều rồi.]
Những con chữ đơn giản như vậy, không nói rõ ràng hay có ý gì ám muội, chỉ có Jennie mới hiểu được.
Thằng nhóc Kim Jim không những thích dòng trạng thái này, mà còn để lại bình luận: [Anh Jisoo, nếu mỗi ngày kiên trì uống sữa bò có thể tăng chiều cao sao? Em muốn cao 1m87.]
Jisoo trả lời lại: [Em xem gần đây chị em có cao lên chút nào không?]
Kim Jim lại đăng lên một chuỗi biểu tượng cười nghiêng ngã: [Có cao thêm được 2cm nữa thì chị ấy vẫn chỉ là cây nấm lùn thôi.]
Jennie bị hai tên đàn ông này làm cho tâm tình phức tạp, cô lạnh lùng trả lời, ném cho Kim Jim hai con dao để lấy máu.
Ăn sáng xong khi thay quần áo, đùi cô vẫn còn đau nhức, Jennie liền chọn một cái váy, kết hợp với một cái áo khoác cùng đôi ủng cao gót cổ thấp. Cô ngắm mình trong gương, nghĩ thầm, nhón chân là đã có thể hôn được Jisoo, lùn đâu mà lùn!
Tới bệnh viện, y tá nói với cô, giường mà cô đặt trước cho vợ của Mino đã có, cô ấy có thể nhập viện bất cứ lúc nào. Jennie liền ứng trước tiền đặt cọc, sau đó gọi điện thoại cho Jisoo.
Jisoo nhanh chóng tiếp điện thoại, nghe giọng nói mềm mại của cô xong, anh cười nói: “Còn tốt, giọng nói vẫn không bị tổn hại gì.”
Jennie nghe liền hiểu, tên đàn ông này lại muốn giở trò lưu manh.
Jisoo đi đến một bên, trầm giọng nhắc nhở: “Buổi sáng anh có bỏ vào giỏ xách của em hai viên kẹo ngậm, em nhớ ngậm cho nhuận giọng.”
Mặt cũng như tâm của Jennie đều đỏ ửng lên, “Buổi tối nay anh có ghé qua không?”
Jisoo thấp giọng, trong lời nói chứa đầy từ tính: “Hửm? Ghé qua làm gì?”
Bên kia ngừng một hồi, có thể nghe được tiếng gió rất nhỏ.
Jennie đi đến ban công không có không có ai lui tới, nói: “Tới làm gì à…Đương nhiên là làm em rồi.”
Jisoo nghe được câu trả lời liền cảm thấy rất thỏa mãn, “Ngoan, tan tầm anh tới đón em.”
Cúp điện thoại, anh từ toilet đi ra, nhìn thấy Mino, “Chị dâu của cậu nói đã có giường trống, trưa mai cậu sắp xếp cho em dâu vào viện đi.”
Mino đang theo dõi đối tượng, nghe được liền cao hứng, “Anh, thay em cảm ơn chị dâu nhé, đúng rồi, lúc vợ em sinh có thể nhờ chị dâu đỡ đẻ được không?”
Jisoo lấy gói thuốc ra, lấy ra một điếu đưa lên môi, “Lại muốn nhờ vả chị dâu cậu à. Được rồi, tập trung theo dõi đi.”
Đối tượng đòi nợ lần này sở dĩ nhận được thù lao cao, nghe nói bởi vì đối phương có chút thế lực, không sợ phiền phức.
Giai đoạn chuẩn bị, Mino đã điều tra rõ ràng, hôm nay dự định sẽ ra tay đe dọa đối tượng.
Mười giờ, đối tượng đã xuất hiện ngay cửa, Jisoo cùng Lâm Gia trèo lên chiếc Minibus, lẳng lặng mà đi theo sau.
Đối tượng vào một công ty chứng khoán, một giờ sau hắn xong việc liền bước ra, sau đó lại đi đến cửa hàng làm tóc.
Cửa hàng làm tóc này thập phần xa hoa, là do tư nhân mở, cho nên không tọa lạc trong khu vực phố xá sầm uất mà lại nằm ở một nơi khá hẻo lánh.
Jisoo cùng Mino liền lựa chọn nơi này để hành động.
Toàn bộ quá trình rất thuận lợi, không có người phát hiện, kẻ thiếu nợ cũng không có hành động chống trả.
Mino cực kỳ hưng phấn, “Kẻ này khá dễ đối phó, mới dọa hai ba câu liền sợ đến tái mặt. Cứ đợi đến chiều nay xem ông chủ có thu được nợ hay không?”
Jisoo duy trì im lặng không nói câu nào, sự tình hôm nay diễn ra quá mức thuận lợi, anh kéo Mino, “Mối này là do cậu tự tìm hay do người khác giới thiệu?”
“Người khác giới thiệu, hắn ta nói là có được thông tin liên lạc từ những ‘khách hàng’ trước.” Mino hắc hắc cười.
Jisoo cau mày, gật gật đầu, “Chính là cậu nên cẩn thận một chút.”
Hai người ghé qua nhà hàng nhỏ ăn cơm trưa, Mino liền nhận được tin tức, cậu ta hưng phấn mà nói lớn, “Anh Jisoo, anh xem, đã chuyển tiền.”
“Là do ông chủ báo tin?”
“Không, do tên thiếu nợ báo.”
Jisoo nhìn tin nhắn vừa được gửi, mặt sau còn gửi kèm giấy chuyển tiền.
Mino lòng tràn đầy hứng khởi, “Thật tốt quá, ngày mai em có thể dẫn vợ vào viện, nhất định phải gặp mặt cảm ơn chị dâu.”
Jisoo “Ừ” một tiếng, xoay xoay tay.
Hai người tách nhau ra ở giao lộ, Mino nói đi siêu thị mua đồ, Jisoo trở về đường N.
Nhưng chưa kịp về tới nhà, điện thoại của Mino gọi đến. Jisoo không suy nghĩ gì mà bắt máy, kết quả đầu bên kia truyền đến tiếng khóc rống, “Anh Jisoo! Anh Jisoo! Ai ui!”
Jisoo sốt ruột, “Mino?”