Xe ngựa anh Tí đi lên tới ngã ba chợ Gạo thì quẹo trái, đi chừng hơn 3000 thước vào làng Ông Non thì rẽ vào đường đất nhỏ tầm hơn chục thước thì tới nhà của dì anh Tí, bà tư Rằn. Năm nay bà tư Rằn đã được hơn năm mươi, chồng thì mất sớm có hai đứa con gái nhưng đều đã gả đi, nên trong nhà chỉ còn mình bà sống với thằng cháu nhỏ. Bà tư Rằn đương ngồi phơi nhang thì bà thấy thằng nào đánh xe mặt quen quen nên bà đứng lên mà ngó, mà cất giọng
"Ai đó bây?"
Thằng Tí nhảy phóc xuống ngựa, người trong xe ngựa của vén màn mà bước xuống theo. Vì thằng Tí đi đương cũng 10 năm trời nên bà nhìn không ra, đến lúc thằng Tí cất giọng thì bà mới biết cháu mình mà bà khóc lóc vui mừng. Lát sau một màn khóc lóc đó, bà lau nước mắt thì mới thấy đám người phía sau.
Người thì phải có người dìu, thằng thì đầu bê bết máu, bà thì ốm yếu đi xe ngựa dằn nên mặt mày tái xanh đi. Bà ngẩng nhìn cháu mình, bà tưởng đang đi tị nạn thì đúng hơn. Tí nó gãi gãi đầu trình bày sơ lí do thì bà liền gật gù vui vẻ mà đáp
"Trời trời, vậy bà chị với mấy đứa nhỏ vào trong nhà nghỉ ngơi. Rồi thủng thẳng nói chuyện sau"
Thế là 7 người kia liền dìu nhau mà vào nhà bà tư Rằn, may mà nhà chỉ có một mình bà nên có chứa thêm cũng không chật chội. Phần vì bà có chồng mất sớm, con gái đều đi lấy chồng sớm hôm cô đơn, nên khi chừng cả nhà bà hai Hưởng ghé thì niềm nở mà đón, còn thêm vui nhà vui cửa nữa.
"Thằng Cu đâu, đi xuống lấy nước cho khách đi" bà tư Rằn cất giọng mà gọi thằng cháu nhỏ. Song rồi quay qua tươi cười, bà hai Hưởng đi đường xa mệt nhưng vẫn gắng gượng mà cười nói.
"Thưa chị, chuyện là nhà tôi đông con đông cháu nay lại dắt díu nhau mà ghé nhà chị, phiền chị biết chừng nào. Song, nếu có thể cho chúng tôi ở tạm vài hôm rồi kiếm đất khác mà ở. Chúng tôi mang ơn chị biết chừng nào..."
Bà tư Rằn thấy sắc mặt bà thành khẩn, song cháu bà lại dắt díu bỏ chủ mà lên thì cũng đoán được sự việc không đơn giản là bị lấy đất ở. Nên bà cũng niềm nở mà nói
"Thôi, nhà tui chẳng giàu xá chi. Song lúc sinh thời ông nhà cũng mua được miếng đất ở sau hè, nay miếng đất đó cũng bỏ hoang cỏ mọc dại đầy ra đó. Không chê, thì chị với mấy đứa nhỏ lợp nhà mà ra ở đó. Đi đâu nữa cho mệt"
Bà hai Hưởng gật gật đầu ứa nước mắt, bà tư nhìn hết mấy đứa nhỏ. Đứa nào cũng cỡ hàng hai là cùng, có khi là vợ chồng không chừng...
Vì lẽ đó, Tí với Tèo thì đàn ông sức dài vai rộng đi kéo dừa mà lợp nhà. Vì sau nhà bà tư Rằn có đất vườn lớn, nên lợp liền một lúc hai cái nhà. Một cái lớn cho bà hai Hưởng, Út Lệ, con Lụa, Trân Ni và Trí Tú. Còn cái nhà nhỏ bên hông là đặng cho hai người đàn ông kia ở là Tí và Tèo.
Cuộc sống qua nửa tháng vốn không có gì đặc sắc, song lại không khi nào mà ngớt tiếng cười. Thằng Tí và Tèo gộp tiền mua chiếc xe ngựa cũ, rồi nhờ tài ăn nói của Trí Tú học được bên Tây mà đi phân phối nhang cho bà tư Rằn. Còn Trân Ni, Út Lệ và con Lụa thì ở nhà nội trợ, đi chợ nấu cơm, chèo ghe bắt cá, bắt ốc hoặc phụ bà tư Rằn làm nhang, học thêm được một nghề.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đò Dọc
FanfictionCon đò không có tay chèo, nương theo dòng nước ngày mùa nước nổi. Lênh đênh như số phận bạc bẽo của người phụ nữ nghèo mạt trong phong kiến xưa...