Chương 76: Đối chọi

810 69 6
                                    

Ngày mùng sáu tháng bảy, Nghiêm Tiêu Hàn đi suốt ngày đêm, mang một thân phong sương, hung hãn xông thẳng vào trụ sở Tây Nam quân.

Hắn bị người kề đao lên cổ dẫn vào. Đoàn Quy Hồng đang sứt đầu mẻ trán, nghe tin tên chó săn triều đình này đêm hôm xông vào đại doanh, đang giận không chỗ phát tiết, liền tức tối nói: "Ngươi còn có mặt mũi mà đến à!"

"Kính Uyên đang ở chỗ ông đúng không?" Nghiêm Tiêu Hàn không màng tới thanh đao kề trên cổ mình, vội vã đi về phía Đoàn Quy Hồng: "Y ở đâu?"

Thân binh sợ hắn đả thương Đoàn Quy Hồng, vội cầm đao quát lên: "Đứng lại!"

"Ta hỏi ông y đang ở đâu?!"

Nghiêm Tiêu Hàn giận dữ gầm lên, lưỡi đao sắc cứa qua cổ, máu tươi chảy xuống, tức khắc nhuộm đỏ một mảng cổ áo. Nghiêm Tiêu Hàn đỏ mắt nhìn Đoàn Quy Hồng, thoăn thoắt cởi bỏ toàn bộ bội đao, chủy thủ trên người ném xuống đất. Lòng hắn như lửa đốt, lời nói ra gần như khẩn cầu: "Muốn giết muốn lăng trì thế nào cũng được, vương gia, để ta đi nhìn y một chút."

Đoàn Quy Hồng sững sờ, thầm lấy làm lạ vì sao Nghiêm Tiêu Hàn lại lo lắng như vậy? Chẳng phải hai người bọn họ không hòa hợp sao, lẽ nào ban hôn mà lại có tình cảm thật?

Ông ta cau mày hỏi: "Ai phái ngươi tới? Hoàng đế?"

"Tiết Thăng bày kế cho hoàng thượng, muốn âm thầm diệt trừ Kính Uyên, ta không ở kinh thành, là do nhận được tin mật từ trong cung nên từ Kim Lăng chạy tới."

Dáng vẻ mệt mỏi phong sương không giấu được người khác, từ ĐSng Tây cách cả ngàn dặm, Nghiêm Tiêu Hàn chỉ đi chưa tới hai ngày, suốt cả đoạn đường không hề chợp mắt. Nếu thế này còn không thể xem như chân tâm thì hắn chỉ còn nước chết ngay tại đây cho Đoàn Quy Hồng xem.

"Vương gia, vụ ám sát ở Vạn Thọ yến năm đó do Phi Long vệ chủ trì điều tra, ta biết Thuần Dương là người của ông, cũng biết Bạch Lộ Tán là từ Tây Nam tuồn ra, Kính Uyên chưa từng giấu diếm ta giao tình giữa hai người." Nghiêm Tiêu Hàn nói, "Bằng không thì ta đã chẳng tìm tới đây. Ông không thể hại y, tất cả là do bên cạnh y có nội gián do hoàng thượng cài vào."

"Là tên cẩu hoàng đế kia giật dây?" Mới đầu Đoàn Quy Hồng chỉ mơ hồ hoài nghi, bây giờ được Nghiêm Tiêu Hàn chứng thực, lửa giận bỗng chốc tăng vọt: "Được lắm, lão cha hại y xong giờ lại đến lượt thằng con hại y. Phó Thâm kiếp trước giết cả nhà họ Tôn hay sao mà kiếp này đáng bị bọn chúng giày xéo như thế?!"

Chiển công hiển hách, thương tích đầy mình, nhưng lại chẳng bằng dăm ba câu nói của sủng thần trước mặt hoàng thượng. Phó Thâm chiến đấu cả đời vì Đại Chu, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, vậy hai mươi năm của y là cái gì?

Trung thành tận tụy bị chà đạp, ân sâu nghĩa nặng bị phụ bạc.

Đoàn Quy Hồng mắng xong thì cơn giận cũng nguôi bớt, lạnh lẽo và sầu muộn vô biên chất chứa trong lòng. Ông đứng đờ ra một chốc, như một con sư tử rốt cuộc ý thức được mình đã già, khi mở miệng, giọng điệu đã dịu đi: "Ngươi trở về đi, khỏi cần gặp nữa, cứ xem như y đã chết rồi."

"Sau này..... Đừng tiếp tục lấy giang sơn này để liên lụy y nữa."

Nỗi đau đớn thống khổ của Nghiêm Tiêu Hàn vẫn chưa vơi đi, kỳ thực hắn chẳng còn tỉnh táo nữa, đều dựa vào cơn đau này để gắng gượng tinh thần, hắn đã tận lực khách khí, tận lực khéo kéo với Đoàn Quy Hồng rồi. Nhưng khi nghe ông ta nói ra câu sau cùng, Nghiêm Tiêu Hàn thật sự không nhịn nổi nữa.

"Rốt cuộc là ai liên lụy y thành ra thế này, trong lòng vương gia không hề hay biết ư?"

"Ông có tư cách gì mà ấm ức thay y?" Hắn rốt cuộc không để ý mặt mũi nữa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đoàn Quy Hồng, lời nói ra sắc bén hơn cả lưỡi đao: "Tại sao y phải đến tiền tuyến Tây Nam, tại sao hoàng thượng lại nổi sát tâm với y..... Chẳng phải đều là vì ông hay sao, Tây Bình quận vương?"

"Nếu không phải ông nhiều lần không nể mặt hoàng đế, thì triều đình và Tây Nam sao sẽ đến nỗi xung đột vũ trang? Nếu không vì bảo vệ ông, Kính Uyên hà tất phải kéo dài tận ba tháng, trì hoãn không chịu khai chiến, đến nỗi hoàng đế sinh lòng nghi ngờ?!" Hắn hung dữ ép hỏi: "Vương gia đau lòng cho Kính Uyên như vậy, tại sao chưa hề nghĩ xem, đang yên đang lành, vì cớ gì mà hoàng thượng đột nhiên muốn lấy mạng y?!"

Đoàn Quy Hồng bị hắn chất vấn dồn dập đến ngây cả người, trước đây ông ta mới gặp thoáng qua Nghiêm Tiêu Hàn một lần ở kinh thành, lúc ấy chỉ cảm thấy hắn là cái gối thêu hoa, không ngờ khi khí thế toàn bộ khai hỏa thì lại chẳng hề thua kém những người trở ra từ chiến trường như bọn họ, bị ánh mắt như kết sương ấy quét qua, ngay cả ông cũng muốn lùi về sau.

(Gối thêu hoa: ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng)

Nghiêm Tiêu Hàn nói: "Ông lén lút cấu kết với Dĩnh quốc công, mượn tay ông ta tuồn Thu Dạ Bạch vào kinh thành, tự cho là không lộ sơ hở, thần không biết quỷ không hay, bây giờ sự việc bại lộ, liên lụy Kính Uyên gánh tội thay cho các người, năm ấy y thà chấp nhận ban hôn cũng không muốn tạo phản, giờ vì việc ông và Dĩnh quốc công làm mà tâm huyết nửa đời y bị hủy hết sạch. Ông còn có mặt mũi mà kêu oan thay y à? Vương gia, thứ cho ta nói thẳng, nếu ông thật sự muốn cho y sống thêm mấy năm nữa thì hãy quản cái tay mình cho tốt, đừng có làm việc không nên làm, đừng có nghĩ việc không nên nghĩ!"

Hoàng Kim Đài [Đam mỹ - Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ