Chương 78: Kết thúc (Thượng)

1K 68 0
                                    

Ngày mùng tám tháng bảy năm Trường Trì thứ tư, tin từ tiền tuyến Tây Nam báo về, chủ soái quân chinh phạt phía Tây, Tĩnh quốc công Phó Thâm bị quân đảo chính ám hại, bất hạnh bỏ mạng.

Ngày mùng mười tháng bảy, Thiên Phục quân sứ Nghiêm Tiêu Hàn từ Kim Lăng chạy đến Tây Nam đòi thi thể Phó Thâm nhưng bất thành. Đoàn Quy Hồng nổi giận chửi bới Nghiêm Tiêu Hàn ngay trước quân, nói rằng gian nịnh triều đình kết bè kết cánh, sát hại công thần, lừa dối thánh thượng, khiến Phó Thâm ôm hận mà chết. Chư quân Tây Nam thề phải thanh trừ quân đội, giết chết nịnh thần để tế linh hồn Phó Thâm trên trời cao.

Phó Thâm đang dưỡng bệnh ở đại doanh Tây Nam, nghe Đỗ Lãnh thuật lại mấy câu của Đoàn vương gia mà suýt nữa cười sặc: "Lời này không phải ông ta tự nghĩ ra đúng không?"

Nếu Đoàn Quy Hồng mà có bản lĩnh đổi trắng thay đen, mở mắt nói dối cỡ này thì đã chẳng đến nông nỗi phải gây gổ với hoàng đế.

"Còn ai vào đây nữa?" Đoàn Quy Hồng thở hồng hộc đi tới, buông lời châm chọc: "Đương nhiên là đứa 'cháu dâu' thông minh tài giỏi của ta dạy cho rồi."

Phó Thâm chẳng hề xấu hổ mà còn lấy làm vinh: "Quá khen, thông minh một chút thôi ấy mà, đâu đáng kiêu ngạo."

Đoàn Quy Hồng: "....."

Chuyện bị mắng té tát ngay trước quân có vẻ khiến Nghiêm Tiêu Hàn rất mất mặt, lúc trở về trong quân, hắn nghiêm lệnh binh lính không được để lộ việc này ra ngoài. Nhưng cái chết của Phó Thâm vốn có rất nhiều điểm đáng ngờ, quân lệnh càng nghiêm thì càng khiến người ta cảm thấy lời Đoàn Quy Hồng nói mới là đúng, thế là lời đồn càng truyền càng xa, thậm chí có kẻ bảo rằng, Trường Trì đế kiêng kỵ binh quyền của Phó Thâm quá mạnh cho nên mới phái tâm phúc lén ám sát Phó Thâm, sau đó đổ hết tội cho Đoàn Quy Hồng.

Cáo phó và đồn đãi cùng truyền về kinh thành, triều đình khiếp sợ, quân Bắc Cương suýt chút nữa nổi loạn, bốn vị đại tướng cùng dâng tấu, xin triều đình điều tra cẩn thận. Trường Trì đế không ngăn được cả triều nói bóng nói gió, để xoa dịu áp lực từ dư luận, hắn đành triệu tập Duyên Anh điện nghị sự, thương lượng việc truy tặng cho Phó Thâm và bổ sung vị trí đang trống.

Ngày mười ba tháng bảy, cùng ngày diễn ra Duyên Anh điện nghị sự, Nghiêm Tiêu Hàn mang theo áo giáp và ấn soái của Phó Thâm trở về kinh sư, trực tiếp vào cung. Các điện thần im như thóc, hắn không nói một câu thừa thãi nào, chỉ đặt giáp sắt đánh "Rầm" xuống bàn, làm vỡ nát chén trà trước mặt Tiết Thăng.

Trên bộ giáp kia vẫn còn vết máu loang lổ chưa rửa đi.

Điện thần bốn châu Bắc Cương lập tức khóc lóc thất thanh, những người khác hoặc cụp mắt thẫn thờ, hoặc lặng thinh không nói. Mặt Tiết Thăng trầm như nước, Trường Trì đế thầm hoảng sợ, ngữ khí cũng dịu đi: "Nghiêm ái khanh cực khổ rồi, hãy ngồi đi..... Người đâu, dâng trà."

Nguyên Chấn công công đứng bên cạnh hoàng thượng vội vàng đi lên rót đầy trà cho Nghiêm Tiêu Hàn, cung kính thưa: "Kính mời đại nhân."

Nghiêm Tiêu Hàn lạnh lùng liếc y, Nguyên Chấn công công rụt cổ lại, không dám thở mạnh, tức tốc cong đuôi chạy về bên cạnh hoàng đế.

"Tĩnh quốc công chinh chiến vì đất nước nhiều năm, có công lao bảo vệ xã tắc, luận công xứng đáng lưu tranh tại Kỳ Lân điện." Thượng thư tân nhiệm Trần Tri thay thế cho nguyên thượng thư bộ Lễ Trịnh Đoan Văn nhập điện nơm nớp nói, "Tuy nhiên Hoàng Kim đài vẫn đang tu sửa, việc này cần đợi thêm chút thời gian nữa. Theo ý chỉ của bệ hạ, bộ Lễ đã định ra vài thụy hào, các loại nghi thức trong tang lễ truy tặng cũng đang chuẩn bị."

"Hơn nữa, quang vinh của Tĩnh quốc công vốn nên truyền cho hậu nhân, mà hai vị đại nhân..... lại không có con cái, song hạ quan nhớ Tĩnh quốc công còn có một người em ruột...."

"Không thích hợp," Có người bảo, "Em ruột của Tĩnh quốc công là thế tử phủ Dĩnh quốc công, dù tập tước thì cũng là tập tước Dĩnh quốc công, cậu ta không có con cái, không thể cho huynh trưởng mình nhận con nuôi được, nếu vậy thì tước vị Tĩnh quốc công nên để triều đình thu hồi."

Nghiêm Tiêu Hàn đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói Phó tiểu công tử mấy hôm trước bị mất tíc, giờ đã tìm được chưa, Tiết đại nhân?"

Không biết có phải dạo này ngủ không ngon hay không mà vành mắt Tiết Thăng thâm đen, bọng mắt xệ xuống, khiến ánh mắt trông càng nham hiểm: "Việc của Phó gia, ta làm sao biết được? Nghiêm đại nhân hỏi nhầm người rồi."

Nghiêm Tiêu Hàn lạnh nhạt nói: "Ta có hỏi nhầm người hay không, trong lòng Tiết đại nhân biết rõ hơn ta đấy."

Hắn nói chuyện mập mờ, ý ám chỉ lại hết sức rõ ràng, ai nấy đều dỏng tai lên, cảm giác sắp được nghe tin tức ghê gớm hãi hùng nào đó.

Tiết Thăng bực bội: "Hiện giờ thế cuộc hỗn loạn, Nghiêm đại nhân đâu cần phải gây sự với ta, chẳng hay ngài có dụng ý gì?"

Nghiêm Tiêu Hàn: "Giờ thì Tiết đại nhân biết cục diện không dễ xử lý rồi à? Lúc chuyện xảy ra ta không có mặt ở kinh thành, ta rất muốn thỉnh giáo ngài xem, rốt cuộc là kẻ nào đã đẩy triều đình ra đầu sóng ngọn gió?"

Hoàng Kim Đài [Đam mỹ - Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ