Cuộc Sống Đảo Lộn ( 1 )

198 31 0
                                    



  Với hai người cha mẹ không chịu trách nhiệm với con cái, Thẩm Mộng Dao tất nhiên không có hứng thú. Nhưng Vương Dịch và Viên Nhất Kỳ sẽ không như vậy, Viên Nhất Kỳ là một đứa trẻ hiếu kỳ suy trên đoán dưới, Vương Dịch thì muốn biết cha mẹ ruột của hắn có lai lịch như thế nào. Nhưng ngoài việc Vương Dịch có linh lực cao hơn người khác, cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng chỉ là một phàm nhân. Cũng có thể, ả Hỗn Nữ Ma Đầu lừa hắn, nhưng cha mẹ hắn thần thần bí bí cũng rất đáng nghi.

  Hai ngày nay, Thẩm Mộng Dao vẫn như bình thường ra ngoài làm việc. Vương Dịch và Viên Nhất Kỳ thì ở nhà vùi đầu tìm hiểu, còn lục tung tất cả sách ghi chép đạo thuật của Vương Phi Vũ để lại tìm kiếm. Đúng là để bọn họ tìm được vài tấm hình cũ, nhưng cô gái đứng bên cạnh Vương Phi Vũ trong hình, gương mặt đã mờ hết, không nhìn thấy rõ.

  Hai ngày không tìm thấy manh mối gì quan trọng, công toi. Đành phải chờ Vương Phi Vũ tìm được mẹ của hai chị em, rồi trở về giải thích.

  Tối đó, Viên Nhất Kỳ mắt nhắm mắt mở đi tới WC, giải quyết xong nàng đi ra ngoài. Ánh đèn lờ mờ ở phòng khách, thấp thoáng một bóng người đang ngồi trên ghế sofa, Viên Nhất Kỳ giật mình muốn tè ra quần thêm lần nữa. Nhà Thẩm Mộng Dao có kết giới, yêu ma quỷ quái gì có thể đi vào? Nàng lập tức bật đèn phòng khách.

  "Ai đó?" – Viên Nhất Kỳ ngạc nhiên nhìn trên ghế sofa, là một cô gái mặc đồ ngủ màu đen hình xương người, đội nón ngủ, dáng vẻ tức giận. Lưu Thù Hiền mặc đồ ngủ, còn ngồi ở phòng khách nhà nàng làm gì. Muốn hù chết nàng sao?

  Lưu Thù Hiền cũng cần ngủ? Chuyện lạ à nha. Với lại, không phải Hồ Hiểu Tuệ lúc nào kè kè bên cạnh nàng sao? Hay do nàng bị mộng du? Trong lòng Viên Nhất Kỳ âm thầm nói xấu.

  Người ngồi trên ghế sofa, ngẩng lên mang theo vẻ mặt mệt mỏi nhìn Viên Nhất Kỳ: "Ta đến đây lánh nạn." – Lưu Thù Hiền vừa nói xong, như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt càng thêm khó coi.

  "Ngươi đi lánh nạn? Tại sao lại chui vào nhà ta, ngươi đang trốn ai vậy?"

  "Còn không phải là học đệ của cô, cũng chính là Phán Quan Thôi Ngọc sao. Địa Phủ sắp bị hắn lật ngược lên rồi."

  "Lật ngược Địa Phủ? Tại sao? Là trả thù ngươi lúc trước trêu chọc cậu ấy khi còn là người phàm à?" – Viên Nhất Kỳ không mở bình, sẽ chẳng biết trong bình chứa cái gì. Lưu Thù Hiền trừng mắt nhìn nàng.

  "Cô biết tại sao hắn lại trở thành người phàm không? Là cãi nhau với Diêm Vương, bị đẩy vô Luân Hồi Đạo." – Chuyện kể nghe thật tức cười, Lưu Thù Hiền nói còn vỗ đùi, cười nhạo.

  Viên Nhất Kỳ sững sờ vài giây mới phản ứng, nhưng trọng điểm lại đặt vào: "Vì sao cậu ấy cãi nhau với Diêm Vương?"

  "Bởi vì Mạnh Bà vừa nhậm chức rất đẹp, Diêm Vương chỉ nói với cô ấy vài câu, Thôi Ngọc liền làm ầm ĩ lên. Nếu hắn thấy không vừa mắt, thì cả Địa Phủ có thể bị hắn phá sập. Dưới đó đang trong tình trạng rất thê thảm, ta có linh cảm tiếp theo sẽ tới Vô Thường Điện, nên tạm trốn ở đây ngủ một giấc." – Lưu Thù Hiền rất hiếm khi có được một ngày nghỉ, không muốn bị tên Phán Quan vừa mới trở về kia hành hạ, nghĩ tới nghĩ lui trốn đến chỗ Viên Nhất Kỳ là an toàn nhất.

[COVER][Hắc Miêu] Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu ThưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ