27

464 54 59
                                    

Tôi ngồi ở đó một lúc cho đến khi thấy tâm trạng bình ổn hơn thì mới đứng lên đi về, tuy nhiên tôi không về thẳng nhà mà đi dạo vòng quanh đến tận tối mới về vì tôi muốn tránh mặt Jungkook, tôi biết khi gặp được em lý trí và con tim tôi đều đi theo hai hướng, mắng em xong rồi chẳng biết tại sao tim tôi lại nhói đau, có thể là do phần cảm xúc còn lại của Haru nhưng cơ thể này là do tôi ngự trị cơ mà. Biết lí giải thế nào nhỉ? Tôi trầm lặng suy nghĩ một lúc mà cũng chẳng có câu trả lời, mọi câu hỏi giờ đây lại rơi vào thế bí còn tôi thì càng ngày càng rối rắm tất cả mọi việc.

Tôi cầm lon coca trên tay vừa đi đường vừa nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, cơ thể này vốn dĩ không phải là cơ thể của tôi, cả cuộc sống này cũng vậy... Ngay từ đầu vốn dĩ không phải là của tôi và ai biết chừng một lúc nào đó tôi sẽ rời khỏi cơ thể này thì sao? Vì thế nên bây giờ tôi phải tranh thủ ngắm nhiều cảnh đẹp một chút vì đời trước đã không tinh tế quan sát mọi vật kỹ như vậy, giờ nhìn kỹ rồi mới nhận ra nhân gian đẹp như thế, ấy thế mà lại chẳng dành cho tôi...

Tôi đứng trước cửa nhà lại lặng thinh hồi lâu sau đó cũng vặn nắm cửa đi vào trong thì chẳng thấy em đâu cả, tôi bật đèn lên và cất tiếng gọi:

"Jungkook."

Chẳng có ai đáp lại lời của tôi, có lẽ là em đã đi ra ngoài rồi chăng? Thôi kệ, như thế cũng tốt, không có em tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đi hẳn. Tôi vào phòng tắm xong rồi lại đi lên phòng lướt điện thoại một lúc nhưng cũng vội tắt đi khi thấy những dòng bình luận ác ý nhắm đến tôi. Có lẽ tôi cũng nên rời ngành này thôi, nếu cứ cố trụ lại e rằng sẽ không ổn nhưng liệu tôi còn phù hợp với ngành nào nữa đây chứ?

Tôi nhìn vào lon coca rồi lại thở dài một hơi, có lẽ tôi cũng nên đi tìm một nghề tay trái để kiếm ra tiền trong thời gian sắp tới.

Lúc này ngoài cửa bước vào là Jungkook với mùi rượu nồng nặc trên người, em lảo đảo tiến tới chỗ tôi và trên tay em lúc này còn cầm chai rượu rồi cười khúc khích nhìn chằm chằm vào tôi.

"Haru, anh về rồi sao? Anh ăn cơm chưa? Em mới nấu..."

"Cậu say rồi" tôi đứng lên cố tình tránh khỏi em nhưng em nắm tay tôi lại rồi lắc đầu.

"Sao mà say được, em còn tỉnh lắm nên mới nhận ra được anh là Haru này. Haru của em... Sẽ không có ai làm gì được anh đâu, anh cứ việc tung hoành mọi chuyện còn lại... Cứ để em." em vỗ vào ngực mình rồi uống hết rượu trong chai sau đó nấc lên vài tiếng và nói:

"Anh đừng lo, đừng nghĩ nhiều vì những lời đồn thổi ngoài kia. Hãy nghĩ đến em, anh nhé? Nghe này Haru..."

Tôi nhìn em rồi cũng bất mãn thở dài quay mặt đi chỗ khác, em nhíu này giữ mặt tôi đối diện với mặt em rồi hôn lên môi tôi một cái, mùi rượu phả thẳng vào mặt tôi khiến tôi khó chịu đẩy em ra cho đến khi nụ hôn dừng lại trong khoang miệng tôi vẫn còn cảm nhận được chút gì đó cay cay từ rượu. Em khi bị tôi đẩy ra rồi lại chẳng tức giận chút nào mà còn bật cười nói tiếp:

"Em yêu anh. Chết mất, sao lại yêu anh nhiều như vậy nhỉ? Haru..."

Em muốn tiến tới ôm tôi nhưng một lần nữa em bị tôi đẩy ra và lần này tôi dùng lực mạnh hơn lần trước, tôi lỡ tay đẩy em trúng vào cạnh bàn khiến em rít lên một hơi vì đau. Tôi im lặng đứng nhìn em một lúc xem em có sao không thì tiếp tục thấy em cười, tên điên này... Có phải là em đã bị chạm mạch nào rồi không đây?

[𝐊𝐎𝐎𝐊𝐌𝐈𝐍] I'M NOT HIMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ