Chap 7: Chỉ em nhận ra

15.7K 703 67
                                    

Cảm nhận mọi thứ xung quanh im lặng, Jungkook mở mắt ra, Kim Taehyung nhếch mép cười một cái rồi kéo tay em ra khỏi phòng, mọi thứ diễn ra quá nhanh làm em chẳng kịp phản ứng.

"Nhóc còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện này đó."

Cánh cửa đóng lại mà em vẫn còn đứng đấy. Bình thường nhìn thấy con mồi ngon trước mặt có ai lại bỏ qua vậy đâu, ông chú này có khi nào yếu không vậy?

Trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, em phóng nhanh lên giường ngủ, chỉ là trằn trọc mãi không tài nào ngủ được, khuôn mặt buồn bã lúc ở hôn lễ cứ làm em bận lòng mãi.

_


Mặt trời bên ngoài bắt đầu lên cao, chưa bao giờ Jungkook phải bận lòng vì một người nhiều đến vậy. Đáng lẽ ra hôm nay em phải cùng ba mẹ về lại Hàn Quốc nhưng vì Kim Taehyung em quyết định ở lại thêm vài hôm nữa. Ông bà Jeon đương nhiên là đồng ý, ngoài mặt nghiêm khắc vậy thôi chứ hai ông bà cưng con trai út hơn cả vàng.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi em đi sang phòng hắn, gõ cửa một lúc cũng có người ra mở cửa. Đưa tay chặn cửa vì biết kiểu gì hắn cũng đóng lại.

"Sáng sớm lại làm trò gì đây?"

"Chú à, đi chơi với tôi chút đi."

"Sao tôi phải làm vậy?"

"Chú đang buồn mà không phải sao, đi chơi với tôi một lát sẽ hết buồn đấy."

Lập luận trẻ con này lại phát ra từ miệng một người mười chín tuổi thật sao? Dù đã từ chối rất nhiều lần nhưng đến cuối cùng vẫn phải đồng ý vì đứa nhóc này quá phiền phức.

Vậy là em ra ngoài trước đợi hắn thay quần áo. Nhìn ông chú mặc áo phông, quần jean cũng ra gì đấy chứ. Bình thường mặc vest đã đẹp trai xuất sắc, giờ lại càng đẹp hơn, đặc biệt là rất ra dáng bạn trai nha.

"Nhìn gì?"

"Có...có nhìn gì đâu."

"Giờ đi đâu đây?"

"Chú cứ yên tâm, tôi đã chuẩn bị hết rồi."

Cả hai bắt đầu bằng một bữa sáng nhẹ ở một quán cà phê vỉa hè, đây cũng là điều mà em vô cùng thích ở Pháp, so với việc ngồi bên trong quán thì em thích ngồi bên ngoài để nhìn dòng người qua lại hơn.

Kim Taehyung chỉ gọi một cốc cà phê, hắn không hay dùng bữa sáng mà thay vào đó là uống một cốc cà phê. Em cũng bắt chước gọi cà phê nhưng nó lại đắng quá nên thôi. Một lúc sau nhân viên mang bánh sừng bò và một số loại bánh mì khác lên, bánh mì chính là nét đặc trưng của Pháp mà.

Nhìn nhóc con trước mặt ăn ngon lành, hắn quay sang hướng khác mỉm cười một cái. Đến khi quay lại mặt em đã dính đầy vụn bánh mì, hắn chồm người tới lau đi vết bẩn trên miệng. Lúc này bốn mắt được dịp nhìn nhau không rời.

"Cậu ăn như con mèo vậy, bẩn hết cả mặt rồi."

Tim em mỗi lúc một đập nhanh hơn, từng nhịp từng nhịp to đến mức người bên cạnh còn nghe thấy. Ông chú này đúng là được tạo hoá thiên vị quá rồi đấy, đẹp đến mức này cơ.

Vkook | Chú KimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ