Chap 52: Nhìn thấy gì thì quên đi nhé

7.8K 309 26
                                    

Han Jihoon vẫn như mọi ngày đi một vòng quanh công ty, bộ dạng cứ như mình thật sự là chủ nơi này, đến khi nghe thấy mấy nhân viên nói xấu mình cậu ta mới dừng lại chỗ bọn họ. Mấy cô nhân viên không biết có người đứng sau lưng nên thản nhiên nói, càng nghe càng thấy tức cậu ta vội đập mạnh tay xuống bàn, ba bốn cặp mắt lập tức quay về phía sau.

"Giờ này giờ gì mà còn đứng đây nói chuyên riêng hả?"

"Cậu có quyền gì mà hỏi bọn tôi chứ, là thư ký thôi chứ có phải giám đốc hay chủ tịch đâu."

"Mấy người dám ăn nói vậy với tôi sao?"

"Mắc gì không dám, khi nào cậu ngang bằng với cậu Jungkook thì hãy lên mặt, cái đồ điên."

Mấy nhân viên khác đứng một bên nghe thấy không nhịn được cười, có người cố nhịn còn có người bật cười thật lớn, bị một trận bẽ mặt như vậy đố ai có thể đứng lại đó tiếp tục. Ai bảo lên mặt với người khác làm gì.

Gõ cửa phòng một lúc lâu không thấy ai trả lời nên cậu ta tự ý đưa tay mở cửa, cảnh tượng trước mắt thật khiến người ta đỏ mặt, lại thêm thứ âm thanh đó nữa, hai người bọn họ sao có thể làm ra loại chuyện này ở công ty chứ.

Em nhỏ người không một mảnh vải nhún nhảy trên người hắn, hơi thở mỗi lúc một dồn dập, tiếng rên rỉ trong trẻo nghe thật êm tai. Kim Taehyung chỉ ngồi yên một chỗ ngắm nhìn em nhỏ xinh đẹp nhà mình tự thân vận động, được một lúc hắn từ từ ngã lưng tựa vào ghế, cự vật bên trong em được dịp chui vào sâu hơn, em nhỏ cũng vì lí do đó mà rên một tiếng lớn. Thấy mình có hơi quá trớn em đưa tay bịt miệng lại, cảm giác sướng mà không được rên thật là không nói nên lời.

Từ khoảng cách này có thể nhìn rõ mồn một cơ thể trắng trẻo của em, sao lại có thể hoàn hảo như vậy nhỉ, hay là vì được một tay hắn chăm sóc nên xinh đẹp như thế? Càng nhìn lại càng không thể khống chế bản thân, con thú dữ trong hắn muốn thoát ra bên ngoài để thưởng thức món ăn trước mặt, nếu không giỏi kiềm chế chắc con thú dữ đã chén sạch Jungkook rồi.

Hắn chồm người về phía trước ôm em vào lòng, hôn nhẹ lên vai, nụ hôn dần di chuyển sang cổ, ánh mắt hắn từ đầu đến cuổi nhìn chăm chăm người đứng ở cửa. Ánh mắt này khẳng định một điều rằng Kim Taehyung đã có chủ, những người khác không còn cơ hội, biết điều thì đừng đến gần kẻo bạn nhỏ nhà hắn ghen. Han Jihoon tức đến run tay, đóng cửa phòng lại bỏ đi một mạch.

"Bạn nhỏ à, cậu ta thấy hết rồi làm sao đây?"

"Xấu xa...hức...đã bảo về nhà đi mà cứ...cứ đè ra làm ở đây cho bằng...ưm...được..."

"Em bảo tôi nhịn làm sao đây?"

"Không biết...chú làm sao thì làm...ai mà thấy là em không cho chú đụng vào người nữa đâu...ức..."

Jungkook giật mình khi hắn vỗ bôm bốp vào mông mình, phải nói là nó đau thật sự, em sụt sịt mũi rồi oà khóc, lần nào cũng bị hắn đánh đến bật khóc em uất ức lắm rồi. Nhưng hình như thủ phạm không có chút hối lỗi nào mà ngược lại còn rất thích thú. Em càng khóc hắn càng vỗ mạnh hơn, đến lúc em nín khóc bờ mông tròn trịa đã đỏ ửng, lớn tuổi rồi mà còn thích chơi bạo lực.

Vkook | Chú KimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ