Chap 57: Ngừng nhớ

8.9K 321 21
                                    

Ngày thứ mười tám sau khi chia tay.

Từ sau cái ngày hôm đó tâm trạng em càng buồn bã hơn. Không phải buồn vì hắn làm vậy với mình mà buồn vì hôm đó không giữ bản thân tỉnh táo, nếu tỉnh táo một chút có lẽ đã được nhìn rõ mặt hắn rồi, hoặc thậm chí là ôm một cái, giờ nhớ lại vẫn thấy buồn bực.

Thơ thẩn bước xuống phòng bếp, tủ lạnh chẳng còn gì ngoài rau củ với nước lọc, mì gói cũng hết, may sao vẫn còn ít bánh mì vừa mua hôm trước. Jungkook trét thêm ít mứt dâu lên mặt bánh mì, rót thêm cốc sữa tươi rồi mang bữa sáng ra ban công trong phòng thưởng thức. Nhìn quanh thành phố một lượt, hôm nay chẳng có gì mới mẻ nhỉ, hay do tâm trạng không tốt nên khung cảnh xung quanh cũng trở nên ảm đạm.

Ăn hết bánh mì, uống sạch sữa, liếm một vòng quanh mép cho sạch hết sữa, em dọn dẹp mọi thứ gọn gàng. Quay trở vào phòng ngã lưng lên giường. Hôm nay trùng hợp lại không có tiết học nào nên cả ngày em chỉ ở nhà, thật ra bạn bè có rủ đi đâu đó chơi nhưng em đã từ chối, cả người bây giờ chẳng còn chút sức sống nào cả. Điện thoại bên cạnh cũng không thèm đụng đến, giờ em chỉ xem nó như cái đồng hồ mà thôi, cách một lúc lại lấy ra xem giờ rồi bỏ về chỗ cũ.

Nắng bắt đầu gắt hơn, cơn gió nhẹ theo lối ban công thổi vào phòng khách, em nhỏ bị cơn gió đánh thức khi đang say giấc. Tự dưng lại thức làm gì không biết, đã cố ngủ để ngưng nhớ một lúc rồi vậy mà lại tỉnh giấc.

Thời tiết càng lúc càng nóng làm em đổ mồ hôi, chợt nhớ đến trái dưa hấu trong tủ lạnh, thời tiết nóng nực này mà ăn dưa hấu thì hay phải biết. Vậy là em đứng bật dậy đi xuống bếp lấy nó ra. Bổ đôi trái dưa hấu, em lấy thêm cái muỗng rồi múc một miếng dưa thật to cho vào miệng, cảm giác vừa mát vừa tê hết cả răng, sảng khoái thật. Bật TV tìm đại một bộ phim gì đó để xem, Jungkook ôm theo trái dưa hấu ngồi lên sofa, vừa ăn dưa vừa xem phim, ánh mắt vẫn luôn theo dõi nhưng tâm trí thì ở đâu đâu không biết. Đến khi bộ phim kết thúc cũng là lúc em ăn hết cả trái dưa hấu to đùng. Giờ mà hỏi bộ phim vừa nãy tên gì chắc em không biết đâu.

Ngã lưng xuống sàn nhà mát lạnh, cảm giác này còn thoải mái hơn lúc bật điều hoà, lăn qua lộn lại hơn cả chục vòng em càng lúc càng thấy nhớ, cố gắng nhắm hai mắt lại nhưng vô ích. Điện thoại đặt trên bàn reo inh ỏi, em đưa tay bắt máy rồi đưa lên nghe xem là ai gọi.

"Ổn chứ nhóc?"

"Là anh Jimin sao?"

"Không anh chứ ai, em nghĩ là Taehyung gọi sao?"

"Hứ, em không thèm chờ điện thoại của người đó đâu."

"Mạnh miệng lắm nhóc, giờ mọi chuyện còn cứu vãn được thì không chịu mở lời, đến khi không cứu được thì đừng có khóc."

"Nhưng...nhưng em lỡ nói chia tay mất rồi, hôm đó em giận quá nên mới đòi chia tay, giờ không biết nên làm gì hết, em có muốn chia tay đâu chứ."

Park Jimin nhếch mép mỉm cười, khuôn mặt vui vẻ hơn khi nghe em nói vậy, nếu là như thế thì mọi chuyện dễ dàng rồi. Có điều nó không thể giúp hai người được, rắc rối đến từ cả hai thì cả hai phải tự giải quyết, có như vậy cả hai mới hiểu nhau hơn. Đó cũng là một cách giúp cho mối quan hệ thêm bền vững.

Vkook | Chú KimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ