Chap 32: Trái tim muốn để nàng biết được 2

203 16 0
                                    

Bùi Châu Hiền cũng không nói tiếp, chỉ là cúi đầu buồn cười.

Tôn Thừa Hoan vẫn bày ra dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng, nhìn Bùi Châu Hiền phản ứng như thế, suy đoán trong lòng nàng cũng càng ngày càng rõ ràng.

Nói không vui, đó là không thể nào, nhưng vui vẻ qua đi, trong lòng nàng càng thêm chua xót.
Nàng nỗ lực muốn chiếm cứ một vị trí trong trái tim người kia, bởi trên thế gian này, nàng coi trọng nhất chính là Bùi Châu Hiền.

Nếu một ngày nàng phải rời đi trần thế, còn có một người có thể nhớ kỹ dáng vẻ chân thật nhất của nàng, không phải cửu điện hạ, không phải lâu chủ, cũng không phải Tôn Thừa Hoan, mà là cái kia ẩn giấu ở dưới vô số mặt nạ Tôn Kỳ An.

Thế gian này khó khống chế nhất chính là tình cảm, nàng ban đầu chỉ muốn có thể đi vào thế giới của nàng ấy thôi, nhưng hiện tại nàng lại không chỉ muốn như vậy, cũng không ngờ rằng Bùi Châu Hiền sẽ dung túng vượt qua tưởng tượng của nàng.

Trái tim một mực muốn giấu kín đi, nhưng tận nơi sâu xa lại thổn thức, mong đợi nàng ấy biết được.

Bùi Châu Hiền rốt cuộc đã nín cười, khi nàng ngẩng đầu lên đã thấy Tôn Thừa Hoan ánh mắt đau xót nhìn mình, nhất thời tâm trùng xuống: "Nàng làm sao vậy?"

Tôn Thừa Hoan lập tức nặn lên một tia cười: "Không có việc gì, chỉ là hôm nay thượng triều, cùng thất hoàng tỷ nói mấy câu."

Bùi Châu Hiền hơi nhướng mày: "Tôn Mặc Tiên lại khi dễ nàng?"

Tôn Thừa Hoan nhấp một ngụm trà, lắc đầu: "Ừ, tỷ ấy không hài lòng với chuyện ta xin phụ hoàng, mới nói vài câu khó nghe thôi."

"Nàng lại gây ra chuyện gì chọc đến nàng ta sao?" Bùi Châu Hiền sau khi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười nói.

Tôn Thừa Hoan khá là vô tội nói: "Ta chỉ là hướng phụ hoàng xin đảm nhiệm việc mua sắm trong cung, cũng coi như là đoạt đi chuyện tốt của Tiêu gia rồi."

Bùi Châu Hiền thoáng sững sờ, nhìn dáng vẻ của đứa trẻ này, đây là muốn...khoe thành tích để được nàng khen sao? Giữa đôi lông mày của nàng hiện lên ý cười ấm áp, vươn tay nhéo nhéo cái mũi Tôn Thừa Hoan, trong mắt tràn đầy tán thưởng: "Thừa Hoan thật là lợi hại, chẳng trách nàng ta luôn muốn chèn ép nàng."

Tôn Thừa Hoan có chút thẹn thùng, khẽ ho một tiếng: "Ta nghĩ, phụ hoàng muốn dùng ta làm lá chắn cho thất hoàng tỷ, cho nên người ngoài mặt sẽ tỏ ra trọng dụng ta, yêu cầu kia của ta cũng không quá đáng, người tất nhiên có thể đáp ứng.

Vừa vặn bây giờ nàng là gia chủ Thịnh gia, Nhạc Dao cũng có tâm mở rộng Bích Ngọc Các, chuyện mua sắm trong nội cung ta đảm nhận, tất nhiên lợi nhiều hơn hại, ngày sau cũng có thể tạo mối liên kết tốt đẹp với những đại thương hộ khác."

Bùi Châu Hiền yên tĩnh lắng nghe nàng, thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào mình, khẽ thở dài: "Ngày ấy ta cứu được nàng, còn nghĩ rằng tự chuốc lấy phiền toái lớn, bây giờ nghĩ lại, nhưng là nhặt được bảo bối. Đương kim thánh thượng quả nhiên hồ đồ rồi, minh châu ở bên cạnh, hắn lại nhìn không thấy được."

Tôn Thừa Hoan có chút ủy khuất nói: "Khi đó nàng ôm ta như vậy, ta còn tưởng rằng nàng đã sớm đem ta làm bảo bối, không ngờ nàng nghĩ ta phiền." Nói xong, nàng ai oán liếc nhìn Bùi Châu Hiền: "Chẳng những vậy, nửa đêm ta tới tìm nàng, nàng đối ta thật lạnh nhạt, còn bảo không thích ăn bánh uyên ương, không cho phép ta quay lại thăm nàng nữa."

Bùi Châu Hiền bị nàng nói đến nghẹn lời: "Tuy ngoài mặt là như vậy, nhưng đêm đêm nàng lật cửa sổ phòng ta, ta vẫn chưa từng đem nàng ném ra ngoài."

[BHTT- Cover Wenrene] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó NghiễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ