Chap 72: Ta là người của nàng 3

144 14 0
                                    

Tôn Thừa Hoan trong lòng có chút chấn kinh, nhưng sau khi khiếp sợ qua đi càng nhiều hơn là nghi hoặc, Hiền nhi tại sao lại biết được? Đối với nàng tích trữ quá nhiều hiếu kỳ, quá nhiều nỗi băn khoăn, Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu nhìn xem Bùi Châu Hiền, tim đập mạnh và loạn nhịp nói: "Hiền nhi nàng chẳng lẽ là thần tiên, có thể thông hiểu tương lai.

Bằng không thì vì sao giống như cái gì đều biết, cái gì đều đoán trước được chính xác như vậy?"

Bùi Châu Hiền cúi xuống nhìn xem nàng, sau một lúc lâu mới dời mắt, nhỏ giọng nói: "Ta không phải thần tiên, bất quá chỉ là một phàm nhân nghịch lại ý trời mà thôi.

Phàm nhân sao có thể nhìn trộm thiên cơ, nếu có, trừ khi được trời cao hậu đãi, nếu không phải đánh đổi bằng đại giới."

Bùi Châu Hiền tiếng nói trầm xuống, trong con mắt lưu ly mang lấy nồng đậm tang thương, nhưng rất nhanh liền tan biến đi, nhất phái thanh minh.

Tôn Thừa Hoan trong lòng căng thẳng, ánh mắt như vậy nàng đã từng thấy được.

Năm đó tuổi nhỏ lúc ở bên nàng ấy, mỗi lần vụng trộm nhìn Bùi Châu Hiền, thường xuyên phát hiện nàng ấy ngẩn người mang đầy tâm sự, khi đó thần sắc đã là như thế.

Nàng cuống họng có chút động đậy, đau lòng nói: "Vậy Hiền nhi thì sao, cũng bởi vì đánh đổi bằng đại giới, mới biết được những chuyện kia sao?"

Bùi Châu Hiền biết Tôn Thừa Hoan tràn đầy hiếu kỳ, nhưng nàng ấy vẫn cẩn thận từng li từng tí lo lắng tâm tình của nàng, khẽ mỉm cười, dường như triệt để buông xuống cái gì: "Lão thiên gia vẫn luôn rất công bình, ai cũng không có ngoại lệ."

Tôn Thừa Hoan sắc mặt khẽ biến, đưa tay chống đỡ thân thể, có chút khẩn trương nói: "Cái gì đại giới?"

Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng ôm nàng, ôn thanh nói: "Đều qua rồi, hơn nữa so với thứ đã mất đi, ta lại nhận được nhiều hơn.

Vốn tưởng rằng ta cả đời này lẻ loi một mình, vì Tây Nam Vương Phủ mưu cầu đường sống.

Nhưng là, trời cao vậy mà hậu đãi ta, để cho ta gặp được nàng, sau đó, ta không còn một mình cô đơn nữa những gì ta sở cầu, nàng đều ở đây liều mạng cho ta." Bùi Châu Hiền vành mắt ửng đỏ, thẳng tắp nhìn xem nàng, trong mắt bi thương hóa thành một mảnh ôn nhu.

Nghe Bùi Châu Hiền chân thành mà nói ra tình cảm nóng hổi ở trong lòng, Tôn Thừa Hoan ánh mắt tựa hồ dấy lên một ngọn lửa, nàng chăm chú nhìn xem Bùi Châu Hiền, sau đó khẽ cười nói: "Ta lại cảm thấy nàng là lão thiên gia ban cho ta đấy, ta thường xuyên nghĩ đến, ngày ấy nếu không có nàng, ta đoán chừng liền trầm thi nơi đáy nước.

Mà những năm sau đó, nếu không có nàng, ta quả thực không thể tưởng tượng ta làm sao chịu đựng nổi, mặc dù còn sống, chỉ sợ cũng sống không bằng chết."

Giọng nói ấm áp ngọt ngào của nàng thổi đến ở bên tai, Bùi Châu Hiền lại cảm thấy trong ngực khó chịu không thôi, đứa trẻ này cả đời trước đều trôi qua như vậy, không có mình ở bên, nàng liền sống một đời tối tăm phiền muộn, không có một chút tia sáng.

Phát hiện Bùi Châu Hiền bỗng nhiên trở nên bi thương, Tôn Thừa Hoan hơi sững sờ, vội lên tiếng: "Làm sao vậy?"

Bùi Châu Hiền không đáp một lời, chẳng qua là yên tĩnh nhìn xem người trong lòng.


Tôn Thừa Hoan lông mày vặn chặt, vươn tay nhẹ nhàng bưng lấy mặt của nàng, ánh mắt mang theo tia đau xót: "Nàng có biết hay không, ta đối với nàng tồn tại quá nhiều tò mò, quá nhiều nghi hoặc.

Năm đó mới quen nàng, ta còn có chút ngây thơ không biết, chỉ là cảm thấy nàng quá mức đặc biệt.

Nàng rõ ràng so với ta lớn hơn không có bao nhiêu, lại hiểu biết rất nhiều, cùng nàng một chỗ, ta luôn cảm thấy mình quả thực là đứa bé.

Khi đó ta liền phát giác được nàng không vui, vốn tưởng rằng nàng bởi vì lo lắng chuyện vương phủ, hôm nay hồi tưởng lại, cũng không phải là như vậy.

Lúc trước Vĩnh Đế bảo tàng, nàng biết được được quá mức tường tận, giống như đã tự mình trải qua, mà thái độ của nàng cũng có chút kỳ quái, ngày ấy trông thấy long văn tử ngọc của ta cũng là như vậy.

Lần này nàng như thế chắc chắn hồi kinh, hiển nhiên là đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.

Ta không muốn ép nàng phải nói tất cả cho ta, kỳ thực chuyện này cũng không quan trọng.

Nhưng ta không muốn nàng vì chuyện này mà khổ sở, ta càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ kia của nàng, để cho ta cảm thấy mình thật sự vô dụng."

[BHTT- Cover Wenrene] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó NghiễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ