Chap 18: Lòng ta duy nhất chọn nàng (1)

236 18 0
                                    

Tôn Thừa Hoan ngồi trong thư phòng, yên tĩnh nhìn trong tay phong thư, vẻ mặt nàng có chút lãnh đạm.

Sau đó nhưng là đem thư nắm chặt, vận khởi nội lực, lúc buông ra thư đã hóa thành từng mảnh vụn li ti.

Đặt bút viết lên trên giấy, vuốt lại gọn gàng, bỏ vào lá thư dán kín lại, nàng nhẹ nhàng vỗ tay ba lần.

Trong nháy mắt một đạo hắc ảnh quỷ mị đáp xuống trước người nàng, không một tiếng động, cúi đầu quỳ một chân xuống.

Tôn Thừa Hoan đem thư đưa cho người đó, chậm rãi mở miệng: "Ngươi là người trong giang hồ, chuyện giang hồ, ngươi hiểu so với ta nhiều. Chuyện này giao cho các ngươi, chính là thích hợp nhất. Theo dõi Lạc Ảnh Sơn Trang, nếu nhìn thấy người khả nghi ra vào, lập tức báo cho ta, công việc cụ thể cứ dựa theo thư mà làm."

Hắc ảnh cung kính tiếp nhận, làm thi lễ, mở cửa sổ lặng yên rời đi.

Người này ở năm nàng mười sáu tuổi, đột nhiên tiến đến tìm nàng, nói là phụng lệnh đến đây tôn nàng làm chủ nhân.

Lúc đầu Tôn Thừa Hoan tất nhiên không dám dễ dàng tin tưởng, thái độ cũng là không lạnh không nhạt, mà nhiều lần nàng hành sự gặp phải nguy hiểm, đều được những người này hết lòng tương trợ, làm nàng rất là đau đầu.

Sau vài lần tiếp xúc, nàng nhận ra tránh né bọn họ không được, cho nên liền thuận nước đẩy thuyền.

Sau đó thế nhưng phát hiện, những người này cư nhiên là người của Quỷ Lâu, vốn là nơi khiến người trong chốn giang hồ vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật.

Quỷ Lâu trong giang hồ thật sự danh bất hư truyền, tới vô ảnh đi vô tung, giống như ma quỷ, hành sự cũng rất ác liệt, người nào bị bọn họ theo dõi, thật sự là như rơi vào địa ngục, không chết không thôi.

Nếu không phải Quỷ Lâu xưa nay hiếm khi nhúng tay vào chuyện giang hồ, sợ là chọc cho lòng người khắp nơi hoang mang.

Tôn Thừa Hoan minh bạch, người của Quỷ Lâu nhất định sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới nàng, nhưng vô luận như thế nào dò hỏi, bọn họ đều là nói năng thận trọng.

Tuy bọn họ tính cách cứng ngắt, cơ bản đều thuộc dạng đánh chết cũng không chịu nhiều lời, nhưng Tôn Thừa Hoan rốt cuộc yên tâm, ít nhất, những người này tuyệt sẽ không cùng triều đình giao tiếp, hơn nữa nàng đang lúc cần người, lực lượng như vậy cùng nàng mà nói, tuyệt đối lợi nhiều hơn hại.

Cho nên nàng cũng không còn để ý đến chuyện mình vì sao được bọn họ tôn sùng như vậy, dù sao cũng tra không được tung tích gì.

Nghĩ đến tin tức trong thư vừa rồi nhận được, nàng nhịn không được nhớ tới Bùi Châu Hiền.

Đã nhiều ngày trôi qua, vẫn tìm không thấy bóng dáng của nàng ấy.

Đêm đó đồ vật mà nàng ấy lấy được, khả năng tám chín phần là giả, Tôn Mặc Tiên không đơn giản như vậy, không biết nàng ấy có nhận ra không.

Đương lúc nàng xuất thần suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến thanh âm của thị vệ: "Bái kiến thất điện hạ!"

Tôn Thừa Hoan ánh mắt ngưng lại, vừa đứng dậy đã thấy Tôn Mặc Tiên đẩy cửa bước vào, ánh mắt nặng nề mà nhìn nàng, thần sắc rõ ràng không vui.

Hai thị vệ gác cửa nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, vội thấp giọng nói: "Điện hạ." Trên mặt biểu tình có chút thấp thỏm.

Tôn Thừa Hoan nhẹ giọng nói: "Đều đi xuống đi, không có lệnh của ta, đừng tới đây quấy rầy."

"Vâng!" Hai người có chút chịu không nổi không khí lúc này, như trút được gánh nặng lui ra.

"Hoàng tỷ đến đây có chuyện gì?"

[BHTT- Cover Wenrene] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó NghiễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ