Tôn Thừa Hoan híp mắt cười, cuối cùng nhưng lại nhớ tới cái gì, thu lại ý cười, ôn thanh nói: "Lúc ấy tình huống tuy rằng nguy cấp, nhưng Vô Ngôn cùng Võng Lượng thân thủ cũng không yếu, vì sao nàng không thể thoát khỏi?"
Tuy rằng tất cả chạy thoát là không có khả năng, nhưng ít nhất bọn họ cũng có thể mở đường cho Bùi Châu Hiền rút lui, vì sao cả đoàn người lại rơi vào trùng trùng điệp điệp nguy khốn.
Bùi Châu Hiền sắc mặt chìm xuống, trầm giọng nói: "Thật xin lỗi." Nàng phạm vào ma chướng, suýt nữa liên lụy đến Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan lắc đầu: "Ta không trách nàng." Nói xong, nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: "Bởi vì không nỡ bỏ lại bọn hắn sao?" Nhưng chiếu theo tính cách Bùi Châu Hiền, sao có thể xử trí cảm tính như vậy.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Tôn Thừa Hoan trong lòng tê rần: "Nàng có phải hay không là vì chuyện kiếp trước?"
Bùi Châu Hiền run lên, có chút kinh ngạc mà nhìn nàng, Tôn Thừa Hoan ôm nàng ấy vào lòng, trong mắt tràn đầy đau xót: "Vẫn không bỏ xuống được sao?"
"Ta..."
Tôn Thừa Hoan chặn đứng lời nàng: "Ta hiểu đấy, ta hiểu nàng.
Nhưng mà, kiếp này nàng có ta rồi, nàng không cần lại sợ hãi, ta sẽ không để cho những chuyện kia phát sinh.
Nàng tin tưởng ta, lần này ta tới trễ một chút, về sau ta tuyệt đối không để phát sinh chuyện thế này nữa, tuyệt sẽ không để nàng lại một thân một mình."
Bùi Châu Hiền con mắt nhịn không được đỏ lên, chôn ở trong ngực nàng, nhẹ gật đầu.
Hai người trên giường nị nị oai oai rồi một hồi lâu, nguyên bản vén lên tơ ngọc bây giờ hóa thành ấm áp, hơn nữa thân thể hai người cũng không tốt, cũng không tiện làm thêm cái gì, đem thuốc cho Bùi Châu Hiền uống xong, Tôn Thừa Hoan bắt đầu xử lý chuyện phát sinh hôm nay.
Bên kia Tự Cừ Duyên đã sớm nghe thuộc hạ bẩm báo toàn bộ chuyện xảy ra, dĩ nhiên tức giận lôi đình, lúc này nhận được công văn nhiếp chính vương gửi đến, càng thêm dở khóc dở cười.
Tôn Thừa Hoan mặc dù hạ bút tràn đầy lửa giận, thế nhưng cũng không nhằm vào Bắc Lương, chẳng qua là nhắc đến Đoạn Nghiệp, nàng không thể nhịn nữa, một câu cuối cùng mang theo tràn đầy khiêu khích: "Muốn bổn vương giúp ngài giải quyết sao?"
Tự Cừ Duyên càng là bất đắc dĩ, nghĩ đến tin tức ám vệ thu được, nhiếp chính vương vậy mà tự mình mang binh đến Tây Bình cứu người, thiếu chút nữa bị Đoạn Nghiệp bắn chết, trong lòng Tự Cừ Duyên hơi nghi hoặc một chút.
Nhiếp chính vương đối Bùi Châu Hiền sốt sắng thái quá rồi, cảm giác thấy hơi...!Giật mình nhớ tới ngày ấy Bùi Châu Hiền nhắc tới ái nhân của nàng, dáng vẻ không chút nào che giấu tự hào, Tự Cừ Duyên buông tiếng thở dài, mơ hồ đã đoán được điều gì đó.
Hiện tại Tự Cừ Dã lòng muôn dạ thú, để hắn lại là mối họa khôn lường, chi bằng nhân dịp này thẳng tay diệt trừ hắn.
Nếu hắn bắt nhân đừng trách ta bất nghĩa.
Đến mức Đoạn Nghiệp, chỉ cần giao đầu của hắn cho nhiếp chính vương, liền có thể lấy lại công đạo cho các nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT- Cover Wenrene] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn
FantasíaTác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng Editor : SuThanhYct https://www.wattpad.com/story/151994684-bhtt-edit-ho%C3%A0n-tr%E1%BB%8Dng-sinh-chi-khanh-t%C3%A2m-ph%C3%B3