Chap 25: Ngôi vị Đế vương đương nhiên thuộc về Cửu điện hạ

247 16 0
                                    

Chưởng quỹ nói xong liền bước nhanh đến chỗ Bùi Châu Hiền, khom lưng hành lễ: "Lão phu mạo muội, người chính là vị quý nhân kia?"

Bùi Châu Hiền vội đỡ hắn đứng lên: "Chưởng quỹ nghiêm trọng, tại hạ không dám nhận, vừa rồi đường đột tới đây làm phiền các vị, là ta mạo muội mới phải."

"Quý nhân khách khí, lúc trước đại tiểu thư một mực dặn dò, thời gian này quý nhân khả năng sẽ đến kinh thành, lão phu mong đợi đã lâu, rốt cuộc được diện kiến.

Lão phu đã thông báo cho đại tiểu thư rồi, người đợi một chút, Tiểu Ngũ, mau mau pha trà!"

Chưởng quỹ vô cùng vui vẻ, liên tục phân Bùi người hầu mang trà bánh đến, đối với Bùi Châu Hiền cũng nhất mực tôn kính.

Bùi Châu Hiền khẽ mỉm cười: "Chưởng quỹ, tại hạ là vãn bối, ngài như vậy khiến ta thật khó xử, ta họ Tô, ngài gọi ta Tô cô nương là được."

Chưởng quỹ cũng không phải người cố chấp, thấy Bùi Châu Hiền muốn che giấu thân phận, liền cũng thuận theo sửa lại lời nói.

Bùi Châu Hiền sớm đã nghe nói về vị chưởng quỹ này, Thịnh Vũ trong thư nhiều lần đề cập đến.

Trước đây Thịnh gia bị Tuyên gia chèn ép, việc làm ăn ngày càng xuống dốc, cuối cùng chỉ có thể rời bỏ kinh thành đến Giang Nam làm lại từ đầu.

Phụ mẫu Thịnh Vũ mất sớm, một đại gia tộc đang đứng bên bờ vực suy tàn chỉ nhờ vào Thịnh Vũ cùng lão chưởng quỹ chống đỡ đến nay.

Nhiều năm như vậy, nếu không nhờ lão chưởng quỹ một tay chiếu cố dạy bảo tỷ đệ Thịnh Vũ, sợ rằng Thịnh gia đã sớm biến mất trên đời.

Bởi vậy Bùi Châu Hiền đối với lão nhân gia này hết mực tôn kính, trong lúc hai người nói chuyện đều tràn đầy thiện cảm.

Nửa chén trà nhỏ trôi qua, từ bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng mở ra, một vị nữ tử mặc y phục màu tím vén rèm trúc bước vào, bên hông nàng thắt hai sợi tua rua tím, tại bờ eo yểu điệu buông xuống.


Nàng vừa nhìn thấy Bùi Châu Hiền, lập tức trên gương mặt tinh xảo lạnh lẽo hiện lên một chút kinh hỉ, chẳng qua là sự vui mừng kia giống như phù dung sớm nở tối tàn, đảo mắt nàng đã trở về dáng vẻ đạm nhạt.

Bùi Châu Hiền đứng lên, nhẹ gật đầu chào nàng, ôn hòa nói: "Thịnh Vũ, đã lâu không gặp."

Thịnh Vũ một phen đánh giá nàng từ trên xuống dưới, giữa đôi lông mày trở nên nhu hòa, nói khẽ: "Quận chúa, đã lâu không gặp." Giọng nói của nàng trong trẻo lạnh lùng, phảng phất như tiếng mưa phùn rơi.

Nói xong nàng quay đầu đối chưởng quỹ lên tiếng gọi: "Tần bá."

Tần Nhạc đáp một tiếng, từ ái nói: "Đại tiểu thư đã đến, hai vị cứ tự nhiên đàm đạo, lão phu đi xuống bếp một phen, làm mấy món ngon tiếp đãi khách quý."

Thịnh Vũ nhẹ gật đầu: "Làm phiền Tần bá."

Thịnh Vũ chậm rãi ngồi xuống bên người Bùi Châu Hiền, rót đầy chén trà đưa qua cho quận chúa, lại tự rót cho mình một chén, thong thả uống.

Bùi Châu Hiền khẽ cười: "Đã nhiều năm như vậy, tính cách ngươi vẫn không thay đổi, ta đoán chừng lúc ngươi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cũng là một bộ dáng đông lạnh như thế này."

Thịnh Vũ nhấp miệng: "Quan hệ làm ăn, bọn người kia chỉ cần được lợi là tốt, ta nóng hay lạnh cũng không sao." Nói xong nàng lặng lẽ nhìn kỹ Bùi Châu Hiền, chậm rãi nói: "Quận chúa, người thay đổi rất nhiều, so với trước đây càng nội liễm hơn."

[BHTT- Cover Wenrene] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó NghiễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ