Chap 22: Hương vị

232 17 0
                                    

Bùi Châu Hiền có chút phức tạp nhìn nàng:"An...! Thừa Hoan, tối hôm qua ta đã nói rồi, nàng không cần vì ta làm cái gì, cũng không cần vì ta hi sinh cái gì. Chuyện kia, nếu nàng không nguyện ý, ta sẽ không bao giờ nhắc đến..."

"Nàng đêm qua gọi ta là An nhi." Tôn Thừa Hoan giống như không nghe thấy câu phía sau nàng nói, ngước mắt nhìn nàng.

"Nàng hôm nay đã trưởng thành, không thích hợp." Trên gương mặt bình tĩnh của Bùi Châu Hiền thoáng hiện một chút ửng đỏ, tuy rằng rất nhạt, nhưng thực sự đã rơi vào trong mắt Tôn Thừa Hoan.

Bùi Châu Hiền nói xong nhíu mày: "Điều ta vừa nói, nàng nghe được không?".

Tôn Thừa Hoan ngồi thẳng lên, nghiêm túc nhìn nàng: "Ta nguyện ý làm cho nàng.

Nàng biết không, đau khổ nhất không phải là ép buộc bản thân làm điều mình không thích, mà là không biết rõ bản thân muốn làm gì.

Từ lúc nàng xuất hiện, ta mới phát giác trên đời này ta không chỉ một mình, ta còn có nàng, có người để ta đau lòng, có người để ta thương tiếc.

Sau này, tất cả chuyện ta muốn làm, đó chính là mang đến niềm vui cho nàng."

Nói xong nàng hít vào một hơi, có chút sầu khổ nói: "Kỳ thật, năm xưa ta muốn giữ nàng ở lại, nếu ta đủ mạnh để bảo vệ cho nàng, nàng cũng sẽ không rời đi.

Ta rốt cuộc chuyện gì cũng làm không được, chỉ có thể bất lực nhìn nàng rời khỏi, cảm giác kia thật sự quá đau khổ.

Hôm nay, nàng trở về rồi, ta tuyệt sẽ không phạm phải sai lầm như xưa nữa, bằng mọi giá, ta liền muốn giữ nàng ở bên cạnh."

Nghe những lời này, tâm tình Bùi Châu Hiền trong nháy mắt trở nên kích động, năm đó cảnh chia ly ở Thái Dịch trì lại một lần nữa hiện ra, đôi mắt màu mực tràn ngập nước mắt như khắc sâu vào tâm trí nàng, để nàng nhiều năm canh cánh trong lòng.

Giờ đây nàng một lần nữa đối diện với đôi mắt đó, tràn đầy đau xót cùng bất đắc dĩ.

"Đáng giá sao?"

Tôn Thừa Hoan mím môi cười cười: "Có đáng giá hay không, thời gian sẽ nói cho ta biết."

Bùi Châu Hiền cúi đầu, chìm vào suy tư của đời trước.

Kỳ thật nàng cảm giác rằng, người họ Tôn tâm tư đều giống nhau.

Vô luận là tính cách hay tham vọng, bọn họ là cùng một dòng máu, làm sao có thể khác đi.

Bọn họ thông minh tài trí, giỏi mưu lược, đồng dạng cũng là một bụng đa nghi.

Năm đó Cảnh đế cùng phụ vương nàng sinh tử cùng nhau, trải qua nam chinh bắc chiến, phần tình nghĩa nồng hậu đến khiến người ghen tỵ.

Nhưng một ngày hắn leo lên đế vị, lòng dạ liền thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nàng cùng Tôn Mặc Tiên cũng là như vậy, nhiều năm tình cảm, nàng hiểu Tôn Mặc Tiên cũng không chỉ đơn thuần là lợi dụng nàng, con người đâu phải là sỏi đá.

Nàng cũng vì phần tình nghĩa đó mà tình nguyện trả giá hết thảy, đem mười tám vạn quân Tây Nam một lòng phò trợ Tôn Mặc Tiên lên ngai vàng.

Thế nhưng, ngôi vị đế vương kia có ma lực thế nào, đem nhân cách một người hoàn toàn biến đổi.

Rốt cuộc, nàng cũng chỉ là công cụ không đáng giá một đồng sao? Trong đầu Tôn Mặc Tiên chỉ trầm mê quyền lực đế vương mà thôi.

Còn Tôn Thừa Hoan thì sao? Nàng một mặt tin tưởng nàng ấy, nhưng cũng luyến tiếc nàng ấy.

Đã trải qua nhiều bi thương, nàng ấy cũng không còn là đứa trẻ đơn thuần ngày nào.

Hôm nay nàng ấy vì nàng mà làm hết thảy, khiến cho nàng cảm động cùng đau lòng, nhưng đáy lòng nàng vẫn nhịn không được sợ hãi.

Lòng người đều tham lam, được một phần tình cảm lại muốn thêm một phần, sau này không còn nữa, vạn phần đau khổ, nàng làm sao chịu nổi đây?

[BHTT- Cover Wenrene] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó NghiễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ