Chap 48: Nhạc Thịnh 2

87 12 0
                                    

Liên Mục nghe xong lời Nhạc Dao nói, sắc mặt xanh trắng đan xen, cuối cùng buồn bực gật đầu: "Xin cứ tự nhiên!" Nói xong phất tay áo rời đi.

Nhạc Dao híp mắt nhìn xem hắn một bụng tức giận rời khỏi, nhỏ giọng nói: "Trần Lâm, phái Ám Kiêu âm thầm theo dõi Liên Mục, dù sao người kia cũng là ca ca hắn, hắn ngoài mặt không thể quang minh chính đại giúp đỡ, nhưng khả năng sẽ ở sau lưng mật báo.

Si Mị, chúng ta chia nhau hành động, Yến Vân Trại có rất nhiều cứ điểm ẩn trong núi, tuyệt không thể bỏ qua bất kỳ điểm nào, toàn bộ đều tra xét kĩ."

"Được."

Nhạc Dao phân phó xong rồi, đưa tay vén sợi tóc ra phía sau, dưới chân nhẹ chuyển, giống như một đám mây đỏ bay vào trong rừng, rất nhanh thân ảnh nàng liền biến mất không còn tăm hơi.

Võng Lượng hơi sững sờ: "Nhạc đại nhân khinh công tốt đến như vậy?" Hắn thấy Nhạc Dao kiều mị mềm yếu, bước chân nàng tới lui dù nhẹ như mây gió, nhưng cũng không ẩn giấu nội lực như người luyện võ, vì vậy cho rằng nàng chỉ là một thương nhân bình thường không biết võ công.

Trần Lâm mỉm cười: "Nhạc đại nhân năm đó cùng điện hạ vào sinh ra tử, thế nào lại là nữ nhân tầm thường. Chỉ có điều, từ khi điện hạ giao Bích Ngọc Các cho nàng quản lý, nàng rất ít động võ, trước giờ vẫn một mực che giấu."

Si Mị cùng Võng Lượng liếc nhau, cũng không nói gì thêm, lập tức dẫn người tỏa ra bốn phía tìm kiếm các cứ điểm trên núi Yến Vân.

Lại nói Nhạc Dao nhảy vào trong rừng, liền giống như một đốm lửa rực rỡ, liên tục di chuyển qua các tàng cây, một thân áo lụa mỏng màu đỏ nổi bật giữa trùng điệp sắc xanh, hoa đào trong mắt giờ phút này một mảnh đông lạnh sắc bén, dưới chân không ngừng đề khí, nhẹ nhàng đạp qua từng cành cây, ánh mắt tinh tường đảo quanh, không bỏ sót bất cứ một điểm khả nghi nào.

Yến Vân Sơn địa thế hiểm trở, những dãy núi nhỏ nối tiếp nhau, quanh co vô cùng, Nhạc Dao tìm nửa canh giờ cũng chưa thấy được một chút manh mối.

Nàng nhíu chặt lông mày, nhắm mắt tựa trên một tàng cây, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những ghi chép về Yến Vân Sơn, kết hợp với địa hình nàng thấy được, cẩn thận phân tích.

Nếu như nàng là người của Yến Vân Thập Bát Trại, sẽ dựng cứ điểm ở nơi nào là thuận lợi nhất?

 Chỗ nào tránh xa được tầm mắt của Liên Mục, lại tránh thoát được sự tra xét của các nàng?

Nếu là cứ điểm, hai bên tất nhiên sẽ có liên lạc, bởi vậy không thể xây dựng cách nhau quá xa.


Nhạc Dao trong lòng tràn ngập bất an, nàng lo lắng Liên Tống sẽ nhịn không được ra tay với Thịnh Vũ, mà nếu như vậy, Liên Mục chắc chắn sẽ bao che cho ca ca hắn.

Nếu các nàng tìm không được, đợi đến khi Liên Mục phát hiện Liên Tống bắt cóc Thịnh Vũ, ép buộc thả người, sợ rằng mọi chuyện đều đã muộn.

Trong lúc suy tư, Nhạc Dao bỗng nhiên mở mắt, dùng còi thổi triệu tập mọi người lại, nàng dĩ nhiên đã tìm ra chút manh mối rồi.

Mà lúc này Thịnh Vũ đích xác trôi qua không được tốt lắm, vốn ngày ấy cùng Tiểu Ngũ đến gặp Nhạc Dao, bởi vì thuận đường nên mới ghé qua Thương Hội xem xét một chút, sau đó vì sợ trễ giờ để Nhạc Dao đợi, nên cả hai liền đi tắt qua một con hẻm nhỏ.

Mới đi vào hẻm nhỏ không lâu, Tiểu Ngũ liền bị hai người tập kích, một người trong đó mang theo ám khí, Tiểu Ngũ bị đánh lén trở tay không kịp, cơ bản đánh mấy chiêu liền bị bắt.

Nàng xưa nay chưa từng học qua võ nghệ, đang muốn hét lên cầu cứu, liền bị đối phương từ sau lưng dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng, sau đó rơi vào hỗn độn.

Thuốc mê kia thật sự lợi hại, liên tiếp mấy ngày bôn ba nàng đều không tỉnh táo được, đến nay lại căn bản chưa ăn uống gì, toàn thân đau nhức vô lực, ngay cả động cũng khó khăn.

Miễn cưỡng dựa đầu giường, sắc mặt Thịnh Vũ có chút tái nhợt, môi mỏng vốn là hồng nhuận xinh đẹp giờ phút này cũng trở nên khô nứt, chẳng qua là nàng trước sau gương mặt lạnh như băng, không một chút thay đổi.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cọt kẹt, kéo theo một tràng tiếng bước chân nặng nề, kẻ khiến nàng cảm giác buồn nôn, lại đến rồi.

Dáng vẻ Liên Tống không được tốt, lại thấy Thịnh Vũ lạnh nhạt liếc nhìn hắn, ánh mắt kia giống như xem hắn là một loài sâu kiến hèn mọn, khiến hắn tức giận muôn phần.

Hắn đi qua, từ trên cao nhìn xuống Thịnh Vũ, cười đến dữ tợn: "Thịnh đại tiểu thư nghĩ đây còn là kinh thành, là Thịnh gia của các ngươi sao? Ngươi hôm nay đã là tù nhân trong tay ta, ta muốn đối phó ngươi thế nào, ngươi cũng chỉ có thể nhận lấy."

[BHTT- Cover Wenrene] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó NghiễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ