Tiến vào tẩm điện, Tôn Thừa Hoan cả người càng phát ra ủ rũ, ngây ngốc ngồi ở trên xe lăn, Bùi Châu Hiền tại trước mặt nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của nàng, ôn nhu nói: "Khổ sở đến như vậy, liền lời nói cũng không muốn nói với ta sao?"
Tôn Thừa Hoan lông mi run rẩy, nàng nhìn Bùi Châu Hiền trong chốc lát, thân thể liền nghiêng tới muốn nàng ấy ôm.
Bùi Châu Hiền lập tức ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng, trong mắt đau lòng đều không cách nào nhịn xuống được.
Tôn gia huynh đệ tương tàn, triệt để trở mặt nhau, Cảnh đế lại đang nằm thoi thóp, giờ đây tất cả trách nhiệm đều đổ lên vai Tôn Thừa Hoan.
"Ngoan, đã muộn, nàng trước tiên nghỉ ngơi một chút, không nên suy nghĩ quá nhiều, được không?" Bùi Châu Hiền ôn nhu dỗ dành nàng, trong lòng âm thầm hối hận vì đã để cho nàng rơi vào những gút mắc này.
Tôn Thừa Hoan lắc đầu, ở trong ngực nàng cọ cọ lấy, đáng thương nói: "Không muốn, ta nghỉ ngơi, nàng liền phải một người đi bận rộn." Hiện tại các nàng tuy rằng thắng được một nước cờ, thế nhưng tình huống phía sau càng thêm nghiêm trọng, bên ngoài còn không biết đã loạn thành cái dạng gì, Tiêu quý phi không tìm được, liền là một mối họa lớn.
Bùi Châu Hiền bị nàng cọ đến có chút ngứa, đưa tay vuốt vuốt lỗ tai của nàng: "Lo lắng ta?"Tôn Thừa Hoan ngước mắt nhìn xem nàng, trừng mắt nhìn: "Nàng là thê tử của ta, ta dĩ nhiên lo lắng cho nàng, nếu nàng mệt chết rồi, ta biết tìm ai bồi thường đây?"
Bùi Châu Hiền híp mắt cười khẽ: "Ta cũng rất lo lắng cho nàng, như thế nào cho phải đây?"
Tôn Thừa Hoan tràn đầy chờ mong nhìn nàng: "Ta hiện tại không mệt."
Bùi Châu Hiền cúi xuống đụng đụng chóp mũi của nàng: "Nàng còn bảo không mệt, vừa rồi ai mệt đến mức nhào cả vào lòng của ta, hử?"
Tôn Thừa Hoan thấy nói không lại nàng, liền bắt đầu làm nũng: "Một mình ta ngủ ở đây rất buồn, nàng lại không theo bồi bên ta."
Bùi Châu Hiền bất đắc dĩ, đành phải đứng lên, trực tiếp ôm người đến trên giường: "Ta đây trước tiên cùng nàng ngủ, chờ nàng ngủ rồi ta đi làm chút việc, nghỉ ngơi thật tốt, đợi buổi sáng chúng ta lại cùng nhau xử lý một số chuyện, có được không?"
Biết rõ Bùi Châu Hiền kiên trì, Tôn Thừa Hoan đành phải ngoan ngoãn nghe lời, giờ phút này trong nội cung hết thảy đều yên tĩnh trở lại, Bùi Châu Hiền giúp Tôn Thừa Hoan cởi ra ngoại sam cùng vớ giày, giải chính mình áo ngoài liền nằm ở bên người nàng, đem Tôn Thừa Hoan ôm vào trong ngực.
Tôn Thừa Hoan xác thực mệt mỏi, một đêm này tinh thần bị kích động, lại bị những chuyện cũ bi thương quấy đến tâm thần không yên.
Trong lòng gút mắc vẫn chưa được giải trừ, lúc này được Bùi Châu Hiền ôm, nghe hương thơm tràn đầy trong hơi thở, gối lên mềm mại ôm ấp, được người kia không ngừng vỗ nhè nhẹ trên lưng, tuy rằng cảm thấy nàng ấy giống như đang dỗ hài tử, nhưng thật sự dễ chịu cùng yên tâm đến cực hạn, nàng mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.
Phát hiện người bên cạnh hơi thở dần trở nên có tiết tấu, Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng mỉm cười: "Còn nói không mệt mỏi, nhanh như vậy liền ngủ." Sợ Tôn Thừa Hoan ngủ không an ổn, dù sao nơi này trong nội cung, lại là lần đầu tiên đến, Bùi Châu Hiền cũng không vội rời đi, nàng nghiêng thân thể nhẹ vỗ lưng nàng ấy, yên tĩnh nhìn xem vẻ mặt người đang say ngủ.
Tôn Thừa Hoan tâm tư rốt cuộc không buông xuống được, lúc tỉnh nàng cố tỏ ra như không có việc gì, nhưng trong lúc ngủ mơ lông mày khẽ nhíu lại, hiển nhiên vẫn là khó chịu.
Bùi Châu Hiền trong lòng đau xót, trong ngày thường đứa trẻ này luôn yêu thích làm nũng, đêm nay thật sự là quá khổ sở rồi, cho nên mới càng thêm dán lấy mình.
Bùi Châu Hiền cúi đầu hôn một chút mi tâm đang nhíu chặt của nàng, đưa tay ôn nhu thay nàng vuốt nhẹ.
Đợi thời gian nửa chén trà trôi qua, Bùi Châu Hiền cẩn thận từng li từng tí rút cánh tay ra, thay nàng đắp kín chăn mỏng, lúc này mới ngồi dậy thay y phục.
Còn có rất nhiều chuyện phải làm, tạm thời không thể bồi nàng được.
Si Mị đang đứng hầu ở bên ngoài, Bùi Châu Hiền dặn dò Si Mị bảo vệ tốt Tôn Thừa Hoan, liền vội vã rời khỏi Trọng Hoa Cung.
Tại Tử Thần Điện, Lý Phú, Tiết Hằng cùng mấy vị đại thần đang tụ họp bàn luận, bởi vì đều là người phe mình, Bùi Châu Hiền cũng không muốn quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Các vị đại nhân, hiện tại tình thế nguy cấp, chúng ta còn chưa bắt được Tiêu quý phí, Tiêu Thác tuy không ở kinh thành, nhưng thế lực Tiêu gia tuyệt không thể xem thường.
Ta lo lắng Tiêu quý phi sẽ kích động bọn hắn đánh chiếm hoàng thành, một khi nội chiến nổi lên, đối Đại Hạ thật sự là một đả kích lớn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT- Cover Wenrene] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn
FantasíaTác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng Editor : SuThanhYct https://www.wattpad.com/story/151994684-bhtt-edit-ho%C3%A0n-tr%E1%BB%8Dng-sinh-chi-khanh-t%C3%A2m-ph%C3%B3