Đợi đến lúc Bùi Châu Hiền vô tri vô thức từ trong mộng tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy có chút khó chịu, trong lòng chẳng biết vì sao hoảng sợ.
Chờ nàng lấy lại tinh thần mới phát hiện mình giờ phút này đang ngủ ở trên giường nhỏ, trong tầm mắt liền thấy Tôn Thừa Hoan đang bày đồ ăn sáng lên bàn.
Một thân huyền sắc cẩm bào của nàng ấy rơi vào giữa ánh sáng mặt trời, để màu sắc tối trầm kia cũng nhiễm một tầng lấp lánh.Phát giác Bùi Châu Hiền tỉnh lại, Tôn Thừa Hoan quay đầu, đối nàng ôn nhu mỉm cười: "Nàng đã tỉnh? Vừa lúc ta chuẩn bị xong đồ ăn sáng, nàng rửa mặt liền có thể dùng."
Lúc này Tôn Thừa Hoan giống như một mặt trời nhỏ, rực rỡ tươi đẹp, cùng dáng vẻ tối tăm phiền muộn cô đơn ở trong mộng hoàn toàn khác biệt.
Bùi Châu Hiền vuốt ve ngực, cũng còn tốt, An nhi của nàng hôm nay vô cùng tốt đẹp.
"Nàng làm sao vậy? Có phải trên đường ngủ không thoải mái? Sắc mặt nàng không được tốt." Tôn Thừa Hoan đi tới ngồi ở bên người nàng, lo lắng hỏi.
Bùi Châu Hiền không nói chuyện, nhưng lại đưa tay ôm lấy nàng.
Tôn Thừa Hoan sững sờ, tay vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, người trong ngực thanh âm có chút thấp mị: "Ta vừa có một giấc mơ."Tôn Thừa Hoan cọ cọ tóc mai của nàng, ôn nhu nói: "Giấc mơ không tốt sao?"
"Ừ, bất quá tỉnh lại trông thấy nàng rồi, liền cảm thấy không gì tốt hơn."
Tôn Thừa Hoan mi mắt hơi cong: "Nguyên lai ta còn có tác dụng như vậy. Được rồi, tất nhiên là ngủ không ngon mới mơ thấy ác mộng, hiện tại tỉnh, nàng không nên suy nghĩ nhiều nữa, ăn cơm xong, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lên đường."
"Được." Bùi Châu Hiền ngồi dậy thay y phục, Tôn Thừa Hoan giúp nàng chuẩn bị tốt đồ dùng rửa mặt, chờ đợi nàng dùng bữa.
Phòng này khá đơn sơ, trừ đi một chiếc giường nhỏ và một cái bàn gỗ, chỉ còn sót lại một cái bàn trang điểm, nhìn dáng vẻ cũng đã xưa cũ rồi.
"Đây là nơi nào?""Chúng ta ra ngoại ô kinh thành rồi, đại khái là cách kinh thành mười mấy dặm đường. Ta xin ở nhờ một hộ nông dân, mượn họ một căn phòng. Nơi này thức ăn đơn sơ, nàng dùng tạm một chút, chờ đến trong trấn ta lại chuẩn bị tốt hơn." Điểm tâm sáng rất đơn giản, trừ đi hai chén cháo trắng, liền chỉ có một đĩa dưa muối, hai cái bánh bao.
Tôn Thừa Hoan cảm thấy ủy khuất Bùi Châu Hiền, có chút áy náy nói.
Bùi Châu Hiền lắc đầu: "Ta cũng không phải kén ăn như vậy, làm sao tính là đơn sơ. Thế nhưng, ta lại sợ nàng bị đói."Tôn Thừa Hoan khẽ nở nụ cười: "Hiền nhi, nàng thật sự coi ta là heo, ta không phải lúc nào cũng ăn nhiều như vậy, điểm tâm sáng như này là đủ rồi."
Hai người ăn cơm xong, mấy người Vô Ngôn cũng đã chuẩn bị tốt ngựa, thấy hai nàng đi ra, liền lên tiếng nói: "Hai vị chủ nhân, chúng ta đã sẵn sàng lên đường."
"Tốt, các ngươi xem lại lương khô cùng nước đã thỏa đáng chưa, chúng ta liền lên đường." Bùi Châu Hiền nói.
Thôn làng nơi đây rất hẻo lánh, chủ nhà này là một vị lão bá một thân một mình trông coi nông trại.
Lúc rời đi, Tôn Thừa Hoan âm thầm lưu lại một thỏi bạc, đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Kinh thành cách Sóc Châu gần bảy ngày lộ trình, đoàn người đi hơn hai ngày liền đến nơi gọi là Yến Vân Thập Bát Trại.
Yến Vân Trại nằm tại đỉnh núi Yến Sơn, trên cao nhìn xuống, địa thế lại cực kỳ hiểm trở, dễ thủ khó công, thế cho nên triều đình mấy lần xuất binh bao vây đều bất lực trở về.
Chỉ có một lối đi duy nhất dọc theo khe núi Yến Sơn, hai bên vách núi dựng đứng mấy trăm trượng, hơn nữa thập phần chật hẹp, một khi bị mai phục liền không cách nào chạy thoát.
Bởi vậy, rất nhiều thương hộ đều lựa chọn tự động nộp lên tiền bạc, dùng cầu bình an.
Xưa nay người đi ngang nếu không biết nguy hiểm, bỏ mạng tại khe núi này cũng là chuyện bình thường.
Xe ngựa dẫm bước lên đoạn đường chật hẹp tràn đầy cát sỏi, tiếng vó ngựa đát đát lẫn vào vết bánh xe nghiền ép đi sự tĩnh lặng nơi sơn cốc, làm tan đi mấy phần âm u.
Vô Ngôn đặt tay lên chuôi kiếm, mười phần cảnh giác nhìn quanh, mà ba huynh đệ Quỷ Lâu cũng đã nắm tốt vũ khí, lạnh mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Chưa đi đến nửa khe núi, xe ngựa đột nhiên bị chững lại.
Mấy người Vô Ngôn phát giác khác thường, lập tức dừng ngựa.
Ngay lúc này, từ đâu bay thẳng đến một cái lưới khổng lồ, bên trong gắn đầy lưỡi dao sắc bén, hướng bốn người tấn công đến.
Vô Ngôn mặt không đổi sắc, nhún người rời khỏi yên ngựa, chân đạp vách núi mượn lực nhảy lên cao, kiếm trong tay xé gió mà vung lên, mang theo kình lực lạnh lẽo, trực tiếp đem mạng lưới xoắn lại chém nát.
Ba huynh đệ Quỷ Lâu cũng nhanh chóng khinh công lướt tới, bắt lấy đám người tung lưới đang trốn trên cao, sau một trận kịch liệt giao đấu, trực tiếp đánh bọn chúng văng xuống, làm cuốn lên một mảnh bụi đất mù mịt.
Đám người kia hiển nhiên không ngờ tới sẽ thất thủ, hốt hoảng bò dậy chạy trốn, trong đó một nam nhân râu quai nón mặc y phục màu xám, vội vàng hét lớn: "Phó trại chủ, ra tay đi!"
Lập tức một trận mưa tên bay thẳng đến xe ngựa, đồng thời một nam nhân cao to, tay vác đại đao dẫn theo mấy người từ trên vách núi nhảy xuống.
Chẳng qua là mưa tên kia sau khi rơi vào trên xe ngựa, hai con ngựa đều trúng tên ngã xuống, càng xe thoáng dao động nhưng lại là không chút sứt mẻ.
Trừ đi vị cô nương đánh xe xoay người vung kiếm cản phá mấy mũi tên, cũng không nghe được chút động tĩnh gì, ngay cả một tiếng rên đều không có.
Nam nhân kia cau mày, trong lòng cảm thấy có chút không ổn, vị cô nương kia cùng mấy người hộ vệ công phu đều tốt đến bực này, sao có thể là thương nhân bình thường.
Hắn mãnh liệt đạp một cước lên tên thuộc hạ ở bên cạnh, tức giận nói: "Lý Tam, ngươi nói bọn họ là thương nhân, hàng đâu, ở đâu?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT- Cover Wenrene] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn
FantasyTác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng Editor : SuThanhYct https://www.wattpad.com/story/151994684-bhtt-edit-ho%C3%A0n-tr%E1%BB%8Dng-sinh-chi-khanh-t%C3%A2m-ph%C3%B3