Chương 29

2.1K 181 61
                                    

“Ầm ầm!”

“Cho tao mượn đáp án chép coi.” Trước khi nộp bài là lúc sôi nổi nhất của thí sinh trong phòng thi cuối cùng, có thể nhân lúc hỗn loạn chép mấy cậu cuối cùng, “Nhanh lên… Câu này chọn C? Chắc chắn không?”

“Tao cũng không chắc, đều làm bừa.”

“Vậy cậu này thì sao?”

“Câu này càng không chắc.”

“…”

Thiệu Trạm giống như Hứa Thịnh đã dặn, sau khi tham khảo đáp án của áp chót thì nằm sấp xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên tai lại bỗng dưng vang lên một đợt tiếng sấm, ngay sau đó ý thức theo tiếng sấm dần dần rơi vào hỗn độn, có thể nặng nề bất thường, nhưng một phần ý thức khác thì lại từ từ lơ lửng.

Sau khi mấy tiếng sấm qua đi, bầu trời vốn đang tĩnh lặng bắt đầu xảy ra tình huống kỳ lạ mà những người khác không nhìn thấy… Bầu trời lóe ra ánh sáng chói mắt, trời xanh vô tận trên đầu giống như một cái bóng đèn khổng lồ.

“Em học sinh…”

“Em học sinh này, nộp bài.”

Hứa Thịnh cảm thấy hình như mình đã ngủ rất lâu, bên tai là giọng nói già giặn của giám thị, hối cậu nhanh chóng nộp bài… Khoan đã? Già giặn? Giám thị chính của phòng thi đầu tiên chẳng phải là giáo viên nữ sao? Tuổi của hai giáo viên cộng lại chưa quá ba mươi tuổi nữa.

Ở đâu ra già giặn chứ?

Nhưng mà lý trí nói cho cậu biết quả thật là giọng nói già giặn hiền hậu, giọng nói đó sau khi thúc giục một hồi có hơi không kiên nhẫn, thầy ấy trầm giọng nói: “Chuyện gì thế này, lúc thi đi ngủ…”

Hứa Thịnh mơ hồ nhận ra sự bất thường, cậu nhúc nhích ngón tay, cuối cùng thoát khỏi ý thức hỗn độn, mở mắt ra.

Đập vào trong mắt là bàn học, Hứa Thịnh chống người ngồi dậy, phát hiện đầu đau vô cùng, sau đó nhìn thấy chữ viết lộn xộn trên bài thi ở dưới cánh tay của cậu. Nét chữ này rõ ràng không phải của cậu, vì dù có lộn xộn cũng lộn xộn đẹp hơn cậu nhiều.

Phòng thi đầu tiên cũng không có ồn đến vậy, thậm chí có người tưởng rằng giám thị không nghe thấy mà lớn tiếng la lên: “Câu cuối cùng làm sao, mày đừng nhúc nhích, tao chép được bước nào hay bước đó, mau cứu anh em đi.”

Giám thị không rảnh lo mấy chuyện đó, thí sinh trước mặt không coi ai ra gì mà ngủ, còn kêu không tỉnh thật sự quá phách lỗi mà, giám thị tức đến dựng râu trợn mắt: “Thích ngủ như vậy thì về nhà ngủ đi, còn đến thi làm gì!”

Nói xong, giám thị rút bài thi của Hứa Thịnh đi.

Trong lúc giám thị rút bài thi đi, Hứa Thịnh liếc thấy họ và tên thí sinh trong cột, rành rành hai chữ: Hứa Thịnh.

Đây là bài thi của cậu?

Hứa Thịnh mơ màng một hồi, lúc này mới bất tri bất giác cúi đầu xuống, trên người cậu mặc một chiếc áo thun màu đen.

Sau khi bài thi bị thu đi, trên bàn chỉ còn lại một tờ giấy nháp gần như trắng tinh.

Lúc này cậu mới chú ý thấy chính giữa giấy nháp có để lại bốn chữ: Thi xong đừng đi.

Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề CươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ