Kim Thái Hanh đi vào phòng học, giáo viên trực không thấy Điền Chính Quốc đi theo, dịu dàng hỏi: "Chính Quốc đâu?"
"Cậu ta nói cần suy nghĩ thêm." Kim Thái Hanh trực tiếp thuật lại những gì Điền Chính Quốc nói cho giáo viên trực, đi thẳng về chỗ ngồi ngồi xuống, lúc thò tay vào ngăn bàn lấy sách bài tập ra, ngón tay đụng phải vật gì đó cứng cứng.
Kim Thái Hanh lấy sách xong tiếp tục rút thứ kia ra từ trong ngăn bàn.
Là một gói sô cô la cao cấp màu nâu sậm, thông tin trên đó đều được viết bằng tiếng Anh, bị ai đó dùng một dải băng màu tím quấn thành cái nơ con bướm rườm rà, bên trong cái nơ kẹp một mảnh giấy.
Oa, hôm nay lại là một ngày tớ thích cậu! --- yêu cậu, Quốc Quốc.
Quốc Quốc?
À.
Kim Tại Hưởng nghĩ đến khung cảnh mình vừa nhìn thấy ở hành lang. Hai người thiếu niên thân mật dính vào nhau, Phác Trí Mẫn gần như là tựa vào người Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng không có vẻ gì là không thoải mái, quan hệ của bọn họ tốt như vậy, mọi người đều biết.
Nhưng rốt cuộc là quan hệ tốt theo kiểu gì?Anh nghĩ tới cái bài viết nói về Điền Chính Quốc trên diễn đàn, trong bài liệt kê một loạt những người Điền Chính Quốc đã từng dính dáng từ nhỏ đến lớn, một tay đếm cũng không hết, nam nữ đều có. Cuối cùng chủ thớt tổng kết lại là: Điền Chính Quốc chính là một kẻ chay mặn không kiêng, nam nữ đều ăn, một tên hoa hoa công tử thay đổi thất thường.
Nhưng cậu ta đã theo đuổi Kim Thái Hanh cả một học kì, là cái thời gian dây dưa dài nhất trong cái danh sách kia.
Kim Thái Hanh nhìn sô cô la trên bàn, mười ngón tay của anh trắng nõn thon dài, cầm bút lâu năm cũng không khiến các đốt ngón tay bị chai, anh không tốn chút sức nào xé tấm thiệp màu hồng thành vài miếng, ném vào sọt rác dưới chân.
Nét mặt của anh quá mức bình tĩnh, đến nỗi bạn cùng bàn cũng không thể đoán được là anh vui hay không vui. Nhưng hẳn là không vui, vì mỗi lần Điền Chính Quốc tặng gì cho Kim Thái Hanh, đồ đều được đem cho người khác. Lần này hẳn cũng sẽ...
"Bịch."Hộp sô cô la nhập khẩu trị giá mấy ngàn bị Kim Thái Hanh mắt cũng không thèm chớp ném thẳng vào sọt rác, tiếng vang hơi lớn khiến cho những người xung quanh đều ngó sang bên này. Kim Thái Hanh không chút lay động, mặt không đổi sắc cầm bút lên bắt đầu làm bài.
Dương Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, không biết vì sao lại cảm thấy sau lưng thật lạnh.
Một màn này bị Trịnh Hạo Thạc đang nằm sấp chơi điện thoại nhìn thấy hết, cậu ta hơi nhíu mày, rồi lại thở dài một tiếng, cảm thấy hơi may mắn, chỉ mong lần này Điền Chính Quốc thật sự từ bỏ.
Đối đầu với kiểu người như Kim Thái Hanh, có mười Điền Chính Quốc cũng không chơi nổi một Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc ở bên ngoài đã có một pha chiến game tràn trề sung sướngm0, Phác Trí Mẫn cứ đi một bước lại quay đầu nhìn Điền Chính Quốc, miễn cưỡng tạm biệt cậu rồi trở về phòng học của mình. Tiết sau Điền Chính Quốc cũng trở lại chỗ ngồi.
Điền Chính Quốc nhặt mấy tờ bài tập dưới đất lên, còn chưa kịp đọc đầu bài, trước mặt đã có mấy tờ bài tập phất phơ: "Chép đi, bố không thu tiền của mày đâu."
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐỘC CHIẾM [ chuyển Ver , Xuyên sách ]
Документальная прозаVKOOK fic chuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả. KHÔNG MANG ĐI ĐÂU HẾT NHÉ!!!