Nước mắt của Kim Thái Hanh là vô thức, giọt lệ đó giống như hạt nước không biết dính phải ở đâu, vẻ mặt anh vẫn bình thản, không thấy được bất kì sự đau đớn nào.
Chính anh cũng cảm thấy kì quái.
Cái gì là thích?
Nếu như thích là muốn giam người lại, vậy thì anh thật sự rất thích rất thích Điền Chính Quốc, từ rất lâu về trước đã thích, bây giờ lại càng thêm thích.
Có là đứa bé trai phô trương giương nanh múa vuốt làm người ta cảm thấy phiền toái trước kia, hay là Điền Chính Quốc bình tĩnh ưu tú bây giờ, anh đều rất muốn, rất muốn nhốt người ở trong nhà.
-
Phác Trí Mẫn không thể uống rượu, nó vụng trộm uống hai chén, lúc xuống lầu đã va đầu vào tường. Điền Chính Quốc và Trịnh Hạo Thạc còn chưa kịp tiến lên đỡ nó, Mẫn Doãn Kì ở đằng sau đã chạy lên trước kéo người lại.
Phác Trí Mẫn với đôi mắt đẫm lệ mơ màng: "Anh nói đi, tôi có thể vĩnh viễn mười tám tuổi không?"Mẫn Doãn Kì mang vẻ mặt phức tạp: "Nhưng mà em mới mười bảy mà?"
Phác Trí Mẫn: "..."
Bọn họ cùng nhau đi ra ngoài. Đám Nhiễm Nhiễm đã bắt xe về trước, chỉ còn lại Trịnh Hạo Thạc, Phác Trí Mẫn và Mẫn Doãn Kì, Điền Chính Quốc với Kim Thái Hanh đi ở phía sau.
Điền Chính Quốc đang nghĩ tới bà Điền ở trong bệnh viện với mấy đề toán nâng cao vẫn chưa ra kết quả ở nhà, người thanh niên đột ngột xuất hiện trước đó hoàn toàn không gây ảnh hưởng đến cậu.
Đó là chuyện giữa nguyên thân và Kim Thái Hanh, không liên quan gì đến cậu.
Bọn họ rơi lại ở phía sau, Kim Thái Hanh mặc đồng phục, so với lúc mặc đồ bình thường thì khiêm tốn và mờ nhạt hơn rất nhiều, khiến cho Đỗ Chu không nhận ra ngay, lại thêm giờ đang là ban đêm, bốn phía là đèn nê ông lờ mờ. Gã cũng không ngờ lại có thể gặp được Kim Thái Hanh ở chỗ này.
Đỗ Chu khoác vai Điền Chính Quốc, ngay từ đầu gã chỉ quan tâm đến cậu con trai này, bóng lưng gầy gò, khí chất sạch sẽ, vốn dĩ gã chỉ định nhìn mặt cậu thôi, nhưng khi thấy là Điền Chính Quốc thì gã lại cười đầy ý nhị."Tình cờ thật đấy, Chính Quốc nhỉ, anh vẫn còn nhớ rõ tên của em." Đỗ Chu nói, tay của gã vẫn chưa chịu buông vai Điền Chính Quốc ra.
Không cần gã phải buông ra, Kim Thái Hanh đã tóm lấy cổ tay Đỗ Chu, dùng sức vứt qua một bên.
"Kim Thái Hanh? Vậy thì càng hay." Vẻ mặt tươi cười của Đỗ Chu trở nên lạnh lẽo.
Hai người kia mãi không đuổi kịp, ba người phía trước bèn quay đầu lại thì nhìn thấy Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đã bị vây quanh. Mẫn Doãn Kì chửi đm, nhét Phác Trí Mẫn vào ngực Trịnh Hạo Thạc: "Hai người ở đây đừng có đi đâu hết, để tôi..."
Trịnh Hạo Thạc nhíu mày: "Đợi cái cc ấy mà đợi!"Buổi tối Đỗ Chu thích mang theo đám anh em của mình, một là lảng vảng ở trung tâm thành phố, hai là đi vào trường người khác tìm con gái, hoặc con trai, nhưng Mẫn Doãn Kì lại không ngờ rằng thế giới này lại nhỏ đến như vậy, và đen đủi đến như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐỘC CHIẾM [ chuyển Ver , Xuyên sách ]
Non-FictionVKOOK fic chuyển ver chưa có sự cho phép của tác giả. KHÔNG MANG ĐI ĐÂU HẾT NHÉ!!!